Vừa sinh được cháu trai, con dâu đã đưa ra đề nghị khiến tôi sững sờ
Trong ánh đèn lờ mờ của buổi chiều tà, tiếng thở dài của tôi hòa vào không khí tĩnh lặng của căn nhà. Lời đề nghị bất ngờ của con dâu vẫn cứ văng vẳng bên tai, khiến tôi chết lặng. Ở tuổi 65, cái tuổi mà người ta thường mong muốn an yên bên con cháu, tôi lại phải đối mặt với những câu chuyện mà tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra trong gia đình mình.
Cuộc sống của vợ chồng tôi trước giờ vẫn êm đềm, ổn định với căn nhà rộng rãi ở quê và mảnh vườn quanh năm rau trái. Chúng tôi có hai người con, một trai, một gái. Con gái đầu của tôi, tên là Thu, lấy chồng xa, tự lập và ít khi về thăm nhưng luôn rất có hiếu. Thằng út, con trai tôi, tên là Khoa, lấy vợ cách đây gần 2 năm. Mới đây, con dâu tôi, tên là Lan, đã sinh cho chúng tôi một cháu trai kháu khỉnh, đặt tên là An. Tưởng đâu có cháu bế bồng là hạnh phúc viên mãn tuổi già, ai ngờ từ ngày có cháu, gia đình tôi lại bắt đầu xuất hiện những rạn nứt khó nói thành lời.
Chuyện bắt đầu khi Lan, con dâu tôi, sinh xong chưa đầy 2 tháng. Một buổi chiều nọ, Lan chủ động ngồi xuống bên tôi, giọng điệu có vẻ nghiêm túc hơn mọi ngày. "Mẹ ơi, con tính nói chuyện này với mẹ," Lan bắt đầu, ánh mắt cô ấy nhìn thẳng vào tôi. "Giờ con sinh cháu trai rồi, bố mẹ định bao giờ sang tên cái nhà, cái đất cho vợ chồng con để chúng con yên tâm xây dựng tương lai?". Tôi nghe mà sững sờ, tim như ngừng đập. Tôi chưa từng nghĩ con dâu lại sốt sắng chuyện nhà đất đến thế, đặc biệt là vào thời điểm này. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, vừa ngạc nhiên vừa có chút hụt hẫng.
Trước giờ, vợ chồng tôi vẫn luôn xác định sẽ chia tài sản công bằng cho cả hai con. Mảnh đất đang ở hiện nay là do ông bà để lại, diện tích cũng khá lớn, đủ để chia thành nhiều phần. Tôi tính để lại phần lớn cho Khoa vì sau này nó sẽ là người thờ cúng tổ tiên và ở cùng vợ chồng tôi. Nhưng tôi cũng dự định dành một mảnh nhỏ chia cho Thu làm của hồi môn, gọi là tình nghĩa cha mẹ. Tôi nghĩ rằng việc này là hợp tình hợp lý, không thiên vị ai.
Tôi đã từng nói rõ quan điểm này với cả hai con từ lâu: "Khi nào bố mẹ yếu, không còn sức trông coi nữa, sẽ gọi các con lại, chia phần rõ ràng. Còn giờ mọi thứ vẫn để tên bố mẹ, bố mẹ còn sống thì đất là của bố mẹ." Tôi muốn các con hiểu rằng tài sản này là của chung, và việc chia chác cần có thời điểm và sự cân nhắc kỹ lưỡng. Nhưng Lan thì không nghĩ vậy. Từ lúc có cháu trai An, tôi nhận thấy con bé thay đổi nhiều, dường như trở nên tự tin hơn, thậm chí có chút ngang tàng.
Lan bắt đầu bóng gió về chuyện "đàn ông là người nối dõi", "con trai út là người thừa kế chính". Thậm chí, có lần, Lan còn nói thẳng trước mặt cả tôi và chồng: "Giờ con sinh được cháu đích tôn rồi, bố mẹ cũng nên có trách nhiệm rõ ràng với tương lai con trai con." Tôi nghe mà trong lòng trĩu nặng, cảm thấy một nỗi buồn man mác dâng lên. Không lẽ, vì sinh được cháu trai mà con dâu cho rằng đã “nắm chắc phần thắng” trong chuyện thừa kế, có thể mặc cả với cha mẹ chồng? Lời nói của Lan cứ xoáy sâu vào tâm trí tôi.
Tôi không phải là người tiếc của hay keo kiệt với con cái. Vợ chồng tôi còn khỏe, còn đủ minh mẫn để trông nom nhà cửa, chưa đến nỗi phải phụ thuộc vào con cái. Việc chuyển nhượng tài sản, tôi nghĩ đến rồi, nhưng tôi muốn làm khi mình thật sự an lòng, không phải vì bị thúc ép hay mặc cảm “mình nợ con cháu điều gì”. Tôi đã tâm sự với chồng, giọng đầy lo lắng: “Nếu mai này chúng nó sống biết điều, chăm lo cha mẹ thì tôi chia cả tài sản cũng chẳng tiếc. Còn nếu sống toan tính, xem bố mẹ là phương tiện thì có cho mấy rồi cũng chẳng được yên.” Chồng tôi chỉ thở dài, không nói gì.
Cách đây ít ngày sau bữa cơm tối, tôi quyết định ngồi xuống nói rõ ràng với Khoa và Lan. Không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên căng thẳng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt con dâu, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể. "Bố mẹ đã có dự định rõ ràng rồi," tôi bắt đầu, "Nhà đất sau này sẽ chia cho các con. Thằng Khoa sẽ được phần lớn hơn, vì còn thờ tự, chăm lo tổ tiên. Nhưng bố mẹ chưa sang tên lúc này." Tôi dừng lại một chút, nhìn Khoa, rồi nhìn sang Lan.
Tôi tiếp tục: "Cái gì đến sẽ đến, quan trọng là sống với nhau bằng tình nghĩa. Đừng ép bố mẹ phải lựa chọn khi vẫn đang khỏe mạnh." Lan im lặng, cúi gằm mặt. Khoa cũng chỉ ngồi đó, không nói một lời nào. Sau đó mấy hôm, Lan gọi điện về bảo mệt, xin phép đưa cháu An về nhà ngoại "ở cữ thêm". Từ đó, nó không gọi hỏi thăm tôi nữa, chỉ nhắn tin cho Khoa. Tôi biết nó giận, có thể còn cho rằng tôi thiên vị Thu, không coi trọng “cháu đích tôn” của mình. Lòng tôi nặng trĩu.
Tôi tự hỏi, nếu con dâu thật lòng thương tôi, coi vợ chồng tôi là cha mẹ, thì sao lại đặt vấn đề sổ đỏ vội vã như thế, chỉ vài tuần sau khi sinh cháu? Một đứa bé đâu phải tấm vé đổi đời để mặc cả tình thân? Câu hỏi ấy cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi thương Khoa, con trai tôi. Nó hiền lành, ít nói, lại nghe lời vợ. Nhưng nó cũng không phản đối hay khuyên vợ, không đứng ra nói đỡ cho bố mẹ. Điều đó khiến tôi thất vọng vô cùng. Tôi bắt đầu sợ, nếu giờ tôi sang tên cho vợ chồng nó, liệu mai sau vợ chồng tôi có còn tiếng nói trong chính căn nhà của mình không? Liệu chúng tôi có bị gạt ra rìa?
Mấy tuần sau đó, căn nhà trở nên vắng lặng hơn. Tiếng cười đùa của cháu An không còn nữa, chỉ còn lại sự im ắng đến đáng sợ. Tôi nhớ cháu vô cùng, nhớ những lúc bế cháu trên tay, nhớ mùi sữa thơm thoảng. Tôi thường ra vườn, ngồi thẫn thờ nhìn những luống rau xanh tốt, lòng nặng trĩu. Chồng tôi cũng buồn bã, ông ấy ít nói hẳn đi. Chúng tôi cứ nhìn nhau, những ánh mắt chất chứa nỗi niềm không thể nói thành lời.
Một buổi chiều mưa, tôi đang ngồi nhìn ra cửa sổ, lòng buồn rười rượi. Chồng tôi đến bên cạnh, khẽ đặt tay lên vai tôi. "Bà đừng buồn nữa. Con bé nó còn trẻ người non dạ, chưa hiểu chuyện. Rồi nó sẽ hiểu thôi." Tôi quay sang nhìn ông, nước mắt lăn dài. "Ông nói xem, có cha mẹ nào lại muốn con cái mình tính toán đến thế không? Tôi sợ lắm ông ạ, sợ mai này chúng tôi phải sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, không được an yên trong chính căn nhà của mình."
Chồng tôi thở dài, giọng ông trầm buồn: "Thôi thì cứ đợi xem sao. Chúng ta cứ sống đúng lương tâm mình, đừng làm gì hổ thẹn với tổ tiên là được rồi." Dù ông nói vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy nặng lòng. Tôi biết, ông cũng buồn như tôi, nhưng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để tôi không suy nghĩ nhiều. Tình cảnh này khiến chúng tôi, những người đã ở cái tuổi xế chiều, phải đối mặt với những lo toan không đáng có.
Thế rồi, một hôm, tôi nhận được điện thoại từ Thu. "Mẹ ơi, dạo này nhà mình có chuyện gì phải không mẹ? Con nghe thằng Khoa nói là em Lan đưa cháu An về ngoại rồi. Mẹ có buồn không?" Giọng Thu đầy lo lắng. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, kể cho Thu nghe mọi chuyện. Thu im lặng lắng nghe, rồi nhẹ nhàng nói: "Mẹ đừng buồn mẹ ạ. Con hiểu tâm trạng của mẹ lúc này. Mẹ và bố cứ yên tâm, con sẽ gọi điện nói chuyện với Khoa và Lan. Chắc là em Lan chưa suy nghĩ chín chắn thôi."
Lời nói của Thu như một làn gió mát lành xoa dịu trái tim tôi. Ít nhất thì tôi vẫn còn con gái, đứa con dù ở xa nhưng vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho cha mẹ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Sau cuộc nói chuyện với Thu, tôi bắt đầu hy vọng rằng mọi chuyện sẽ được giải quyết, rằng Lan sẽ hiểu ra và quay về.
Mấy ngày sau, Khoa về nhà một mình. Thằng bé trông gầy đi nhiều, khuôn mặt phờ phạc. Tôi nhìn nó, lòng đau như cắt. "Con về một mình à? Lan với cháu An đâu?" Tôi hỏi, giọng có chút run rẩy. Khoa cúi gằm mặt, giọng lí nhí: "Lan vẫn giận mẹ, nó bảo chưa muốn về. Còn cháu An thì nó vẫn giữ ở nhà ngoại." Tôi nghe mà lòng chùng xuống. Thật lòng, tôi nhớ cháu lắm rồi.
Khoa ngồi xuống bên tôi, kể lể: "Mẹ ơi, con biết mẹ buồn. Con cũng đã nói chuyện với Lan nhiều lần rồi. Con bảo nó đừng nghĩ lung tung, bố mẹ thương con thương cháu. Nhưng nó cứ bảo con không hiểu cho nó, nó muốn con có một tương lai vững chắc cho con trai." Tôi nhìn Khoa, thở dài. "Con bé nó đang bị cái tư tưởng 'nối dõi tông đường' làm mờ mắt rồi."
Khoa tiếp tục: "Con cũng thấy khó xử lắm mẹ ạ. Một bên là mẹ, một bên là vợ. Con không biết phải làm sao cho phải." Tôi nhìn Khoa, thương nó nhưng cũng thất vọng. Nó không thể mạnh mẽ đứng ra bảo vệ bố mẹ, cũng không thể khuyên nhủ vợ. Tôi chỉ khẽ nói: "Thôi con cứ về khuyên nhủ vợ con đi. Mẹ tin rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Một tuần sau đó, không khí trong nhà vẫn bao trùm bởi sự im lặng và nỗi buồn. Tôi thường ra vào phòng cháu An, nhìn những món đồ chơi, quần áo bé xíu mà lòng lại dâng lên nỗi nhớ da diết. Tôi nhớ tiếng cười giòn tan của cháu, nhớ những lần cháu bò lẫm chẫm trong nhà. Tôi tự nhủ, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn là bà nội của An, và tôi yêu thương cháu vô điều kiện.
Buổi tối hôm đó, khi tôi đang chuẩn bị bữa cơm, bất ngờ cánh cửa mở ra. Tôi quay lại và nhìn thấy Lan đang đứng đó, bế theo cháu An. Tim tôi như thắt lại. Tôi vội vàng chạy đến. "An của bà đây rồi!" Tôi ôm chầm lấy cháu, nước mắt lưng tròng. Lan đứng đó, vẻ mặt có chút ngại ngùng. "Con chào mẹ. Con xin lỗi mẹ vì đã để mẹ lo lắng." Giọng Lan nhỏ nhẹ, khác hẳn mọi khi.
Tôi nhìn Lan, ánh mắt đầy trìu mến. "Con về là tốt rồi. Mẹ không trách con đâu." Lan đặt An xuống đất để cháu tự chơi, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Mấy ngày nay con ở nhà ngoại, con đã suy nghĩ rất nhiều. Chị Thu cũng gọi điện nói chuyện với con. Con nhận ra là con đã sai rồi, con đã quá ích kỷ và nông nổi."
Tôi nắm tay Lan, giọng ấm áp: "Con biết nhận lỗi là tốt rồi. Ai cũng có lúc mắc sai lầm, quan trọng là mình nhận ra và sửa chữa." Lan nghẹn ngào: "Con đã nghĩ quá nhiều về chuyện tài sản mà quên mất tình cảm gia đình. Con đã làm mẹ buồn, làm bố buồn. Con xin lỗi mẹ." Tôi ôm Lan vào lòng, vỗ về lưng con. Mọi nỗi buồn, mọi giận hờn trong lòng tôi bỗng tan biến.
Khoa về đến nhà, nhìn thấy cảnh tượng đó, anh cũng không khỏi xúc động. Anh tiến đến ôm lấy cả tôi và Lan. "Thế là tốt rồi. Gia đình mình lại đoàn tụ rồi." Tiếng cười của cháu An vang vọng khắp căn nhà, như một bản nhạc xua tan mọi u ám. Bữa cơm tối hôm đó, không khí ấm cúng lạ thường. Chúng tôi cùng nhau ăn uống, nói chuyện vui vẻ, không còn chút căng thẳng nào.
Từ ngày đó, Lan hoàn toàn thay đổi. Con bé trở nên hiền lành, hiểu chuyện hơn. Lan chăm sóc tôi và chồng tôi chu đáo, không còn nhắc đến chuyện nhà đất nữa. Thậm chí, có những lúc Lan còn chủ động hỏi han tôi về mảnh vườn, về những dự định của tôi. Tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc khi thấy con dâu trưởng thành hơn.
Lan còn thường xuyên kể chuyện cho tôi nghe về những điều mà Thu đã nói với con bé. "Chị Thu bảo con rằng, cha mẹ đã vất vả cả đời để nuôi chúng con khôn lớn. Tài sản là do công sức của cha mẹ mà có. Cha mẹ có quyền quyết định mọi thứ. Hơn nữa, tình cảm gia đình mới là điều quan trọng nhất, tài sản chỉ là phù du. Nghe chị Thu nói, con mới nhận ra mình đã quá nông cạn."
Tôi mỉm cười nhìn Lan, lòng tràn đầy tự hào về Thu. Con bé tuy ở xa nhưng vẫn luôn hiểu chuyện, biết cách vun vén cho gia đình. Tôi cũng nhận thấy Khoa cũng đã thay đổi nhiều. Nó mạnh dạn hơn, biết quan tâm đến vợ và bố mẹ hơn. Có lẽ, những biến cố vừa rồi đã giúp cả Khoa và Lan trưởng thành hơn rất nhiều.
Mấy tháng sau, nhân dịp giỗ Tổ, tôi và chồng tôi quyết định gọi cả Khoa, Lan và Thu về. Sau bữa cơm, tôi trịnh trọng tuyên bố: "Bố mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi. Hôm nay, bố mẹ muốn sang tên một phần đất cho Khoa và Lan, và một phần nhỏ cho Thu. Dù thế nào đi nữa, đây cũng là công sức cả đời của bố mẹ, và bố mẹ muốn các con có một chỗ dựa vững chắc cho tương lai."
Khoa và Lan xúc động đến rơi nước mắt. Lan chạy đến ôm tôi, nghẹn ngào: "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ nhiều lắm. Con đã từng có những suy nghĩ sai lầm. Con hứa sẽ hiếu thảo với bố mẹ, sẽ chăm sóc An thật tốt." Thu cũng nắm tay tôi, ánh mắt đầy yêu thương. "Bố mẹ đã vất vả nhiều rồi. Chúng con sẽ luôn yêu thương và chăm sóc bố mẹ."
Buổi tối hôm đó, cả gia đình tôi quây quần bên nhau, nói chuyện rôm rả. Tiếng cười đùa của cháu An vang vọng khắp căn nhà, khiến không khí trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết. Tôi nhìn các con, nhìn cháu, lòng tràn đầy hạnh phúc. Cuộc sống của tôi bây giờ thực sự viên mãn. Tôi có một gia đình yêu thương, hòa thuận.
Mỗi sáng, tôi lại ra vườn, chăm sóc những luống rau xanh tốt. Thi thoảng, Lan lại bế cháu An ra vườn chơi cùng tôi. An chạy lăng xăng, bi bô gọi "bà, bà", khiến tôi vui sướng khôn tả. Tôi biết, những sóng gió đã qua chỉ là thử thách để gia đình tôi thêm gắn kết, thêm yêu thương nhau hơn.
Tôi thường ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn, nhìn ngắm căn nhà thân yêu, nơi đã chứng kiến bao kỷ niệm buồn vui của gia đình tôi. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã ban cho tôi một cuộc sống ý nghĩa, một gia đình hạnh phúc. Và tôi biết, đây chính là cái kết có hậu mà tôi đã hằng mong ước. Tôi tin rằng, với tình yêu thương và sự thấu hiểu, gia đình tôi sẽ luôn bình an và hạnh phúc.