Tôi vừa sinh con, 10 giờ đêm vợ cũ đã đến tận nhà để quyến rũ chồng tôi. Thế nhưng, một hành động của tôi đã khiến cả hai người họ phải nhớ đời.
Trời đã ngả về chiều, những tia nắng vàng óng cuối cùng len lỏi qua ô cửa sổ, vẽ lên sàn nhà những vệt dài lay động. Tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn phố xá dần lên đèn, lòng khẽ thở dài. Anh – người đàn ông của tôi, vẫn chưa về. Cuộc hôn nhân của chúng tôi mới chỉ vỏn vẹn hai tháng, nhưng tôi đã cảm nhận được một thứ hạnh phúc bình dị, ấm áp chưa từng có. Anh là một người từng trải, đã qua một lần đò, và tôi, một người phụ nữ may mắn đến sau, không chút nghi ngờ về sự chân thành của anh.
Anh và vợ cũ chia tay vì cô ấy không thể mang thai. Một lý do đơn giản, không tranh cãi, không thù hằn, tưởng chừng mọi thứ đã khép lại êm đẹp. Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng phẳng lặng như ta tưởng. Tôi vẫn nhớ như in ngày mình phát hiện ra có thai. Cảm giác bàng hoàng, hạnh phúc vỡ òa xen lẫn một chút lo lắng. Khi tôi báo tin cho anh, đôi mắt anh rạng rỡ hẳn lên, vòng tay anh siết chặt tôi hơn bao giờ hết. Gia đình chồng cũng mừng vui khôn xiết, bố mẹ anh đã tổ chức một bữa tiệc linh đình để ăn mừng.
Niềm vui lại càng nhân lên khi chúng tôi biết đó là một bé trai. Ông bà nội đã không ngần ngại tặng hẳn một căn hộ làm quà sinh nhật sớm cho cháu. Tôi không phải là người ham vật chất, nhưng rõ ràng, những điều tốt đẹp cứ thế đến với chúng tôi một cách tự nhiên. Tôi tin rằng, khi mình sống tử tế, phúc phận sẽ tự tìm đến. Những tháng ngày mang thai trôi qua êm đềm, tôi cảm nhận được sự yêu thương, che chở từ anh và gia đình chồng. Tôi tin rằng, hạnh phúc này sẽ vẹn nguyên và bền vững.
Thế nhưng, khi tôi đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc làm mẹ, một bóng đen bỗng nhiên phủ xuống. “Bóng ma quá khứ” mà tôi từng nghĩ đã hoàn toàn biến mất, nay lại bất ngờ quay trở lại. Vợ cũ của chồng tôi, người phụ nữ mà tôi từng chẳng mấy bận tâm, đột nhiên xuất hiện trở lại trong cuộc sống của chúng tôi. Ban đầu, cô ta chỉ tung vài dòng trạng thái đá xéo trên mạng xã hội, bịa đặt rằng tôi là kẻ thứ ba xen vào gia đình cô ta. Tôi bỏ ngoài tai, không muốn bận tâm. Tôi có chồng con yêu thương, tôi không cần phải đôi co với những thị phi rẻ tiền ấy.
Nhưng cô ta không dừng lại.
Cô ta như một bóng ma dai dẳng, cố tình xuất hiện ở những nơi tôi có thể thấy, những nơi gia đình tôi thường lui tới. Thậm chí, khi tôi đang ở cữ, cô ta còn tìm đến tận nhà bố mẹ chồng tôi, giả bộ đến “thăm hỏi”. Hôm đó, tôi đang ngồi trong phòng khách cho con bú, thì nghe tiếng chuông cửa. Vừa quay ra, tôi đã thấy cô ta đứng đó, với nụ cười gượng gạo trên môi. Cô ta ăn nói ngọt ngào, cố tình ngồi gần chồng tôi, còn tặng quà cáp cho ông bà nội. Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Dù vậy, tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không biểu lộ cảm xúc. May mắn thay, bố mẹ chồng tôi là những người tinh tế, họ không ưa gì cô ta nên không bị mê hoặc. Họ chỉ xã giao vài câu rồi nhanh chóng tiễn cô ta về.
Tôi đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dấy lên một sự khó chịu. Tôi biết, cô ta đang cố gắng phá hoại hạnh phúc của chúng tôi. Tôi đã nghĩ đến việc nói chuyện thẳng thắn với cô ta, hoặc thậm chí là làm ầm ĩ lên. Nhưng rồi, một suy nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi sẽ không để cô ta đạt được mục đích. Tôi sẽ không biến mình thành một người phụ nữ sân si, mất bình tĩnh. Tôi sẽ chứng minh cho cô ta thấy, tôi không phải là đối thủ dễ bị bắt nạt.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Nỗi lo lắng về cô ta cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi. Anh thấy tôi thao thức, liền nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc tôi và hỏi: “Em sao vậy? Có chuyện gì làm em phiền lòng à?”. Tôi khẽ lắc đầu, né tránh ánh mắt anh. Tôi không muốn anh phải lo lắng, cũng không muốn anh thấy tôi yếu đuối. Tôi muốn tự mình giải quyết vấn đề này. Tôi biết, anh yêu tôi và con, anh sẽ không bao giờ phản bội. Nhưng tôi cũng biết, người phụ nữ kia là một mối nguy hiểm tiềm tàng, cô ta có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.
Vài ngày sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ một người bạn, nói rằng vợ cũ của anh đang cố gắng tìm cách tiếp cận anh ở công ty. Tôi nghe xong mà lòng nóng như lửa đốt. Cảm giác bất lực, khó chịu trỗi dậy mạnh mẽ. Tôi muốn chạy đến đó, lôi cô ta ra và nói cho cô ta biết cô ta đang làm gì là sai. Nhưng rồi, tôi lại hít thở thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Tôi tự nhủ, mình phải bình tĩnh, phải khôn khéo. Tôi phải tin tưởng anh.
Tối hôm đó, anh về nhà với vẻ mặt mệt mỏi. Tôi thấy anh có chút khác lạ, nhưng không hỏi. Tôi muốn anh tự chia sẻ. Sau bữa tối, khi con đã ngủ say, anh đột nhiên quay sang ôm tôi, giọng nói trầm ấm: “Anh xin lỗi em, đã để em phải lo lắng.” Tôi ngước nhìn anh, ánh mắt anh đầy sự hối lỗi và chân thành. Anh kể cho tôi nghe về việc vợ cũ của anh đã đến công ty, cố gắng tiếp cận anh. Anh đã từ chối thẳng thừng và nói rõ ràng với cô ta rằng anh đã có gia đình mới, mong cô ta không làm phiền nữa.
Nghe anh nói, tôi thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi tin tưởng anh, nhưng việc anh chủ động chia sẻ đã giúp tôi cởi bỏ được một gánh nặng trong lòng. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh, thì thầm: “Em tin anh. Anh đừng lo lắng quá.” Anh siết chặt vòng tay, khẽ hôn lên trán tôi. Đêm đó, chúng tôi đã có một buổi tối thật yên bình, không có bóng dáng của bất kỳ ai chen vào.
Đỉnh điểm là cách đây không lâu, một đêm tôi không thể nào quên. Tầm 10 giờ đêm, khi con tôi vừa ngủ say, tôi đang dọn dẹp trong bếp thì nghe chuông cửa reo liên tục, dồn dập. Tôi giật mình, nhìn đồng hồ. Giờ này ai lại đến nhà? Chồng tôi cũng đang đọc sách trong phòng khách, anh cau mày đứng dậy ra mở cửa, tưởng có việc gấp. Anh vừa hé cửa, tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, pha lẫn chút men say: “Anh… em nhớ anh quá!”
Tim tôi đập thình thịch. Tôi không cần nhìn cũng biết đó là ai. Vợ cũ của chồng. Cô ta bước vào như thể là nhà mình, không thèm hỏi ý kiến ai. Bộ váy ngủ thiếu vải, mái tóc bù xù, và mùi rượu nồng nặc bốc lên khiến tôi muốn nôn. Cô ta say xỉn, lảo đảo bước thẳng vào nhà. Chồng tôi sững người, anh cố gắng ngăn cản nhưng không được. Cô ta lao vào ôm hôn anh, lả lơi không chút e ngại. Tôi đứng trong bếp, chứng kiến tất cả. Cảm giác đầu tiên là tức giận, một ngọn lửa bùng lên trong lòng tôi. Tôi muốn lao ra, tát cho cô ta một cái thật mạnh, và xua cô ta ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.
Nhưng rồi, tôi hít thở thật sâu. Tôi nhìn thấy sự khó chịu, thậm chí là ghê tởm trong ánh mắt anh. Anh đang cố gắng đẩy cô ta ra, nhưng cô ta cứ bám riết lấy anh. Tôi nghĩ, nếu tôi làm ầm ĩ lên, tôi sẽ tự biến mình thành một người phụ nữ tầm thường, mất đi sự kiêu hãnh. Tôi sẽ không để cô ta đạt được mục đích của mình. Tôi sẽ không để cô ta thấy tôi yếu đuối, đau khổ. Tôi sẽ khiến cô ta phải hối hận vì đã dám đặt chân vào ngôi nhà này.
Tôi quay người, bước vào phòng ngủ. Tôi lục tủ quần áo, chọn ra bộ váy ngủ quyến rũ nhất, màu đen, chất liệu lụa mềm mại. Tôi bước vào phòng tắm, rửa mặt, thoa một chút son môi đỏ mọng, xõa mái tóc dài của mình, để nó buông lơi trên vai. Tôi nhìn mình trong gương. Một người phụ nữ xinh đẹp, kiêu sa, không hề có dấu hiệu của một bà mẹ bỉm sữa vừa trải qua quá trình sinh nở. Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu và bước ra ngoài.
Khi tôi xuất hiện ở cửa phòng khách, cả không gian dường như đóng băng. Cô ta – trong tình trạng đầu tóc rối bù, son phấn lem nhem, bộ váy nhăn nhúm – lập tức bị “soi” toàn tập. Ánh mắt cô ta liếc nhìn tôi, từ đầu đến chân, rồi bất chợt dừng lại ở ánh mắt đầy tự tin của tôi. Tôi có thể thấy sự bất ngờ, pha lẫn một chút ghen tị trong mắt cô ta. Chồng tôi thì sững người, ánh mắt anh nhìn tôi đầy sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Có lẽ anh chưa từng thấy tôi… thần thái và kiêu hãnh đến vậy sau sinh. Anh vẫn giữ khoảng cách với cô ta, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi tôi một giây nào.
Cô ta đột ngột im bặt, không còn lả lơi hay nói những lời sáo rỗng nữa. Cô ta đứng đó, như một bức tượng, đối lập hoàn toàn với hình ảnh rạng rỡ của tôi. Tôi không nói một lời nào, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười ẩn chứa đầy sự tự tin và khinh bỉ. Cô ta liếc tôi một cái nữa, rồi không nói chẳng rằng bỏ đi, miệng còn hậm hực buông lời níu kéo chồng tôi. “Anh… anh sẽ hối hận đó. Em sẽ chờ anh!”
Chồng tôi lập tức phản ứng. Anh không ngần ngại, kéo mạnh cô ta ra ngoài cửa. “Đừng bao giờ đến đây nữa!” Giọng anh dứt khoát, lạnh lùng, không chút cảm xúc. Anh đóng sầm cửa lại, rồi quay lại nhìn tôi. Ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương và biết ơn. Anh bước đến gần, ôm tôi thật chặt, siết tôi vào lòng như thể sợ tôi sẽ biến mất.
“Anh xin lỗi em,” anh thì thầm vào tai tôi, giọng anh run run. “Anh xin lỗi vì đã để em phải chứng kiến cảnh này. Anh xin lỗi vì đã để cô ta làm phiền em và con.” Tôi nhẹ nhàng vỗ về lưng anh. Tôi biết, anh không có lỗi. Anh đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ chúng tôi. “Không sao đâu anh,” tôi nói, giọng tôi cũng run run. “Em tin anh.”
Anh ôm tôi thật chặt, một cái ôm kéo dài như muốn bù đắp cho tất cả những gì tôi đã phải trải qua. Đêm đó, có lẽ cũng là lần đầu tiên sau sinh, tôi và chồng có thời gian riêng tư, thân mật đến thế. Chúng tôi trò chuyện về mọi thứ, về tương lai, về con trai bé bỏng của chúng tôi. Anh hứa sẽ không để bất kỳ ai chạm vào hạnh phúc của chúng tôi nữa. Anh sẽ bảo vệ tôi và con bằng mọi giá. Tôi biết, lời hứa đó không chỉ là lời nói suông. Anh đã chứng minh điều đó bằng hành động.
Tôi hiểu rằng, đôi khi sự bình tĩnh, khôn khéo và biết yêu bản thân là cách “đánh ghen” thuyết phục nhất. Không cần chửi bới, không cần đánh đấm, chỉ cần khiến đối phương tự thấy mình thảm hại, thế là đủ. Cuộc sống của tôi, của gia đình tôi, đã trở lại yên bình sau đêm đó. Vợ cũ của anh không còn xuất hiện nữa. Cô ta đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi.
Tôi đã rút ra một bài học quý giá từ trải nghiệm này. Dù là mẹ bỉm sữa, dù có bận rộn đến mấy với con cái và gia đình, cũng đừng quên mình là phụ nữ. Hãy luôn giữ cho bản thân một chút quyến rũ, một chút thần thái, một chút tự tin. Bởi vì, khi cần thiết, chính những điều đó sẽ trở thành vũ khí mạnh mẽ nhất, khiến kẻ khác phải lùi bước, và bảo vệ hạnh phúc của chính mình.
Tôi nhìn con trai đang ngủ say trong nôi, khuôn mặt bé nhỏ thanh bình và đáng yêu. Tôi mỉm cười. Hạnh phúc của tôi bây giờ là anh, là con, là gia đình nhỏ ấm áp này. Tôi sẽ trân trọng và bảo vệ hạnh phúc này bằng tất cả những gì tôi có. Và tôi biết, tôi đủ mạnh mẽ để làm điều đó. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, với những niềm vui mới, những thử thách mới, nhưng tôi tin rằng, chúng tôi sẽ luôn vượt qua tất cả, miễn là chúng tôi có nhau.
Thời gian trôi đi, con trai tôi lớn lên từng ngày, khỏe mạnh và đáng yêu. Cuộc sống của chúng tôi trôi qua êm đềm, hạnh phúc viên mãn. Anh vẫn luôn yêu thương và chiều chuộng tôi, anh luôn nói rằng tôi là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà anh từng gặp. Chúng tôi thường xuyên dành thời gian cho nhau, cùng nhau chăm sóc con, cùng nhau đi du lịch, cùng nhau chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống.
Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt anh nhìn tôi đêm hôm đó, ánh mắt đầy ngưỡng mộ và tình yêu. Đó là ánh mắt đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi, giúp tôi nhận ra giá trị của bản thân mình. Tôi không còn là một người phụ nữ yếu đuối, dễ bị tổn thương nữa. Tôi đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin, và luôn biết cách bảo vệ hạnh phúc của mình.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe loáng thoáng tin tức về vợ cũ của anh. Cô ta vẫn sống một cuộc sống hỗn loạn, không có mục đích, không có hạnh phúc. Tôi không cảm thấy thương hại hay hả hê, chỉ cảm thấy một chút tiếc nuối cho cô ta. Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, cô ta sẽ tìm được bình yên cho chính mình.
Tôi biết rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Sẽ có những lúc chúng ta phải đối mặt với những khó khăn, những thử thách. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta có tình yêu, có niềm tin, và có sự kiên cường, chúng ta sẽ luôn vượt qua tất cả. Và tôi cũng muốn nhắn nhủ đến các chị em, đặc biệt là những người phụ nữ đang làm mẹ: Hãy luôn yêu thương bản thân, chăm sóc bản thân, và đừng bao giờ từ bỏ niềm tin vào hạnh phúc. Bởi vì, hạnh phúc là do chính chúng ta tạo ra.
Tôi nhìn anh và con đang vui đùa trong sân vườn, tiếng cười của họ vang vọng khắp ngôi nhà. Trái tim tôi tràn ngập một cảm giác bình yên và mãn nguyện. Tôi đã tìm thấy hạnh phúc của mình, và tôi sẽ giữ chặt nó. Tôi tin rằng, cuộc sống của chúng tôi sẽ luôn tràn ngập tiếng cười, niềm vui và tình yêu thương. Tôi biết mình đã chọn đúng người, và tôi không hối hận bất cứ điều gì. Mỗi ngày trôi qua, tôi lại càng yêu anh nhiều hơn, và càng trân trọng hơn gia đình nhỏ của chúng tôi. Đây chính là cái kết có hậu mà tôi hằng mong ước.