Vừa mới sinh con, 10h đêm vợ cũ còn tìm đến tận nhà quyến rũ chồng, tôi chỉ làm điều này mà khiến cả 2 nhớ đời
Trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng, nơi ánh đèn vàng dịu nhẹ soi rọi từng góc phòng, tôi, Linh, đang ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn những hạt mưa tí tách rơi trên tán lá xanh rì. Cuộc hôn nhân của tôi và Việt, chồng tôi, đã bước sang năm thứ hai, và hạnh phúc dường như mỉm cười trọn vẹn khi bé An, con gái tôi, đã được sáu tháng tuổi. Việt là người đàn ông từng trải qua một cuộc hôn nhân kéo dài sáu năm. Anh kể, họ chia tay trong yên bình, không tranh cãi, không thù hằn, chỉ vì vợ cũ không thể mang thai. Tôi tin anh, tin vào câu chuyện tình yêu không trọn vẹn của anh, và không một chút hoài nghi về quá khứ. Nhưng hóa ra… mọi chuyện không hề đơn giản như những gì tôi từng nghĩ.
Chúng tôi cưới nhau chưa bao lâu thì tin vui bất ngờ đến. Chỉ sau hai tháng về chung một nhà, tôi biết mình mang thai. Niềm vui vỡ òa trong cả gia đình. Bố mẹ chồng tôi, những người luôn khao khát có cháu, vui mừng khôn xiết. Họ tổ chức một bữa tiệc mừng rình rang, mời họ hàng thân thích đến chung vui. Khi biết đó là một bé trai, ông bà nội còn hào phóng tặng hẳn một căn hộ làm quà sinh nhật trước cho cháu. Tôi không phải là người ham vật chất, nhưng rõ ràng, tôi cảm nhận được sự ấm áp, sự đón nhận của gia đình chồng. Tôi tin rằng, sống tử tế và có chút phúc phận, niềm vui sẽ đến đúng lúc, và đây chính là minh chứng.
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ cứ thế mà êm đềm trôi đi, chúng tôi sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn… cho đến khi “bóng ma quá khứ” bất ngờ quay lại, phá vỡ sự bình yên mà chúng tôi đang có. Người phụ nữ mà tôi từng chẳng mảy may để tâm – vợ cũ của chồng tôi, tên là Thảo – đột nhiên xuất hiện trở lại trong cuộc sống của chúng tôi. Ban đầu chỉ là vài dòng trạng thái đá xéo trên mạng xã hội, những lời lẽ đầy ẩn ý, bịa chuyện tôi là người thứ ba xen vào gia đình cô ta. Tôi bỏ ngoài tai, không để những lời lẽ thị phi ấy làm phiền lòng. Tôi nghĩ, mình có chồng con yêu thương, có một gia đình hạnh phúc, không cần phải đôi co với những thị phi rẻ tiền.
Nhưng Thảo không dừng lại. Cô ta càng ngày càng quá quắt, thể hiện rõ sự đeo bám và muốn phá hoại hạnh phúc của chúng tôi. Thậm chí, trong thời gian tôi đang ở cữ, khi tôi còn yếu ớt và dễ tổn thương nhất, cô ta còn tìm đến tận nhà bố mẹ chồng tôi, giả bộ tới "thăm hỏi". Trước mặt tôi, cô ta ăn nói ngọt ngào, giả vờ quan tâm đến sức khỏe của tôi và bé An, nhưng ánh mắt thì lại không ngừng liếc nhìn Việt. Cô ta cố tình ngồi gần chồng tôi, dùng những lời lẽ ẩn ý nhắc lại kỷ niệm xưa, tặng quà cáp cho ông bà nội như thể mình vẫn còn là một phần của gia đình này. May mà bố mẹ chồng tôi và mọi người đều không ưa gì cô ta, họ nhìn thấu được sự giả tạo ấy nên không hề bị mê hoặc. Tôi chỉ im lặng quan sát, lòng thầm thở dài.
Đỉnh điểm của sự quấy phá là cách đây không lâu, một đêm mà tôi không thể nào quên. Đó là một đêm cuối tuần, khi bé An vừa ngủ say, không khí trong nhà chìm vào sự tĩnh lặng hiếm hoi.
Tôi đang dọn dẹp trong bếp, tiếng lạch cạch của bát đũa vang lên khe khẽ. Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa reo lên liên hồi, dồn dập và gấp gáp, phá tan sự yên tĩnh của màn đêm. Chồng tôi, đang ngồi đọc sách trong phòng khách, giật mình đứng dậy, tưởng có việc gấp. Anh vội vã ra mở cửa.
Khi cánh cửa vừa hé mở, tôi đứng trong bếp, mắt vẫn hướng ra, tò mò xem ai lại đến vào giờ này. Và rồi, tôi chết sững. Người đứng ngoài là… Thảo, vợ cũ của anh. Tim tôi như ngừng đập. Cô ta bước vào như thể đây là nhà mình, không một chút ngần ngại hay khách sáo. Cô ta ăn mặc thiếu vải, chiếc váy ngắn cũn cỡn ôm sát lấy cơ thể, và một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi. Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ, say xỉn.
Bất chấp sự từ chối của chồng tôi, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của anh, Thảo vẫn lao vào ôm hôn anh, lả lơi không chút e ngại. Cô ta thì thầm những lời lẽ ngọt ngào, nhớ nhung, như thể giữa họ chưa từng có chuyện gì xảy ra. Còn tôi, đứng trong bếp, chứng kiến tất cả. Cảm giác bàng hoàng, đau đớn xen lẫn sự khinh bỉ dâng lên trong lòng. Tôi cảm thấy như có một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng, tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Máu như đông lại trong huyết quản.
Khoảnh khắc đó, hàng ngàn suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi. Tôi có nên nổi trận lôi đình, lao ra và cho cô ta một bài học? Tôi có nên đánh ghen, xé nát chiếc váy của cô ta, và vạch trần bộ mặt thật của cô ta trước mặt chồng? Nhưng rồi, một suy nghĩ khác lóe lên trong đầu tôi. Không, tôi sẽ không làm như thế. Tôi sẽ không để mình bị hạ thấp xuống mức độ đó. Thay vì nổi trận lôi đình, tôi chọn cách khiến cả hai phải nhớ đời, một cách "đánh ghen" mà không cần phải dùng đến bạo lực hay lời lẽ thô tục.
Tôi quay người, bước vào phòng ngủ của mình. Tôi nhìn vào gương, nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc bù xù, khuôn mặt nhợt nhạt và ánh mắt đầy mệt mỏi sau những ngày ở cữ. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tôi chọn bộ váy ngủ quyến rũ nhất mà tôi có, một chiếc váy lụa đen mềm mại ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong quyến rũ. Tôi tô chút son môi màu đỏ tươi, xõa mái tóc dài của mình, để nó buông lơi tự nhiên. Tôi không cần phải trang điểm cầu kỳ, chỉ cần một chút điểm nhấn để làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của mình.
Khi tôi bước ra khỏi phòng ngủ, không khí trong phòng khách như đông lại. Thảo – trong tình trạng đầu tóc rối bù, son phấn lem nhem vì say xỉn, chiếc váy ngủ nhăn nhúm – lập tức bị "soi" toàn tập. Ánh mắt cô ta đầy vẻ kinh ngạc, xen lẫn chút ghen tỵ và tự ti. Chồng tôi thì sững người, anh nhìn tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên, và cả chút ngưỡng mộ. Có lẽ anh chưa từng thấy tôi… thần thái và kiêu hãnh đến vậy sau sinh. Khuôn mặt anh từ bàng hoàng dần chuyển sang một vẻ nhẹ nhõm pha lẫn sự tự hào.
Thảo đột nhiên im bặt. Cô ta liếc tôi một cái, ánh mắt đầy sự tức tối và ghen ghét. Rồi, cô ta chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, miệng còn hậm hực buông lời níu kéo: "Anh Việt, anh đừng quên những gì chúng ta đã có!" Nhưng chồng tôi đã kịp phản ứng. Anh không ngần ngại, kéo mạnh cô ta ra ngoài cửa và dứt khoát đóng sầm cửa lại. "Đừng bao giờ đến đây nữa," anh nói, giọng anh đầy sự lạnh lùng và kiên quyết. Tôi đứng đó, nhìn anh, và cảm thấy một chút nhẹ nhõm, một chút mãn nguyện.
Kết thúc màn "kịch câm" ấy là một buổi tối yên ấm, một buổi tối mà tôi cảm thấy hạnh phúc và bình yên đến lạ thường. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên sau sinh, tôi và chồng có thời gian riêng tư, thân mật đến thế. Anh ôm tôi thật chặt, vòng tay anh siết lấy tôi, như thể muốn bù đắp cho những gì tôi đã phải chịu đựng. "Cảm ơn em, Linh à," anh thì thầm vào tai tôi, giọng anh đầy sự hối lỗi và biết ơn. "Cảm ơn em đã không làm ầm ĩ. Em đã xử lý thật tuyệt vời." Anh hôn lên tóc tôi, rồi khẽ nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào mắt tôi. "Anh hứa, anh sẽ không để bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì chạm vào hạnh phúc của chúng ta nữa."
Tôi tựa đầu vào vai anh, lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp và bình yên. Tôi hiểu rằng, đôi khi sự bình tĩnh, khôn khéo và biết yêu bản thân là cách "đánh ghen" thuyết phục nhất. Không cần chửi bới, không cần đánh đấm, không cần hạ thấp mình xuống mức độ của kẻ thứ ba, chỉ cần khiến đối phương tự thấy mình thảm hại, tự thấy mình thua cuộc, thế là đủ. Sự tự tin và thần thái của một người phụ nữ đôi khi còn mạnh hơn vạn lời nói.
Và tôi cũng muốn nhắn nhủ đến các chị em, những người phụ nữ, đặc biệt là những mẹ bỉm sữa: Dù cuộc sống có bộn bề đến mấy, dù có phải hy sinh nhiều đến đâu, cũng đừng bao giờ quên mình là phụ nữ. Hãy luôn giữ cho bản thân một chút quyến rũ, một chút thần thái, một chút tự tin. Đừng bao giờ bỏ bê bản thân mình, bởi vì khi cần thiết… những điều đó có thể khiến kẻ khác phải lùi bước, và quan trọng hơn, giúp chúng ta tự tin bước tiếp trên con đường của chính mình.
Sau đêm đó, mọi thứ trong gia đình tôi dần trở lại quỹ đạo. Hải trở nên quan tâm và yêu thương tôi hơn rất nhiều. Anh dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, cho tôi và bé An. Anh thường xuyên về sớm hơn, giúp tôi việc nhà, và không còn than vãn về công việc nữa. Anh cố gắng bù đắp cho tôi bằng những hành động nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa, như việc anh tự tay chuẩn bị bữa sáng cho tôi, hay dành cả buổi tối để chơi đùa cùng con. Tôi cảm nhận được sự chân thành trong từng hành động của anh, và trái tim tôi dần mở lòng trở lại.
Thảo không còn xuất hiện hay quấy phá cuộc sống của chúng tôi nữa. Có lẽ, hành động của tôi đêm đó đã khiến cô ta nhận ra vị trí của mình, hoặc cô ta đã cảm thấy chán nản khi không thể đạt được mục đích. Dù lý do là gì, sự vắng mặt của cô ta mang lại cho tôi một sự bình yên mà tôi đã khao khát bấy lâu. Tôi biết, vết sẹo trong lòng tôi sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn, nhưng nó sẽ mờ dần theo thời gian, và tôi sẽ học cách sống chung với nó.
Tôi cũng nhận ra rằng, dù là vợ hai, hay bất kỳ vị trí nào trong một mối quan hệ, điều quan trọng nhất là niềm tin và sự tôn trọng lẫn nhau. Niềm tin đã bị lung lay, nhưng chúng tôi đang từng bước xây dựng lại nó, từng chút một, vững chắc hơn bao giờ hết. Chúng tôi thường xuyên trò chuyện với nhau, chia sẻ mọi thứ, từ những lo lắng nhỏ nhặt đến những ước mơ lớn lao. Sự thấu hiểu và sẻ chia giúp chúng tôi gần gũi hơn, gắn bó hơn.
Bé An lớn lên trong vòng tay yêu thương và sự quan tâm của cả cha và mẹ. Tiếng cười trong trẻo của con bé là âm thanh tuyệt vời nhất trong ngôi nhà này, là động lực để tôi và Hải vượt qua mọi khó khăn. Mỗi tối, chúng tôi lại quây quần bên nhau, cùng đọc sách cho con, cùng chơi đùa. Những khoảnh khắc giản dị ấy lại trở thành những kỷ niệm quý giá, lấp đầy trái tim tôi bằng sự ấm áp và hạnh phúc.
Tôi nhìn Hải, nhìn con, và cảm thấy lòng mình thật bình yên. Cuộc sống vẫn còn nhiều thử thách, nhưng tôi biết, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua. Bởi vì chúng tôi đã học được một bài học quý giá: tình yêu không chỉ là sự đam mê nồng cháy, mà còn là sự thấu hiểu, sự tha thứ, và quan trọng hơn cả, là niềm tin. Và khi đã vượt qua được những nghi ngờ, những lỗi lầm, chúng ta sẽ tìm thấy một kết thúc có hậu, một hạnh phúc trọn vẹn, bền vững, một hạnh phúc thực sự.