Vừa chân ướt chân ráo sau sinh, tôi đã phải chứng kiến cảnh vợ cũ đến nhà quyến rũ chồng mình vào lúc 10 giờ đêm. Tôi đã làm một điều khiến cả chồng và vợ cũ không bao giờ quên.
Hà Miên tựa người vào khung cửa sổ, ánh mắt lơ đãng dõi theo những hạt mưa tí tách rơi trên tán lá xanh rì. Cơn mưa đầu hạ mang theo chút se lạnh, nhưng không thể làm nguôi đi ngọn lửa ấm áp đang bùng cháy trong lồng ngực cô. Mới ba tháng về chung một nhà với Khải Minh, Hà Miên đã cảm nhận được một hạnh phúc trọn vẹn, bình yên đến lạ. Khải Minh, người đàn ông cô yêu, hơn cô vài tuổi, từng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Anh kể, vợ cũ của anh, Ngọc Ly, không thể mang thai, đó là lý do duy nhất khiến họ chia tay trong êm đẹp. Chẳng có tranh cãi, chẳng có thù hằn, mọi thứ tưởng chừng đã kết thúc một cách văn minh và nhẹ nhàng.
Vậy mà, cuộc đời đâu phải lúc nào cũng đơn giản như những trang sách đã gấp. Hà Miên khẽ vuốt ve bụng mình, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Hai vạch đỏ chót trên que thử thai vẫn còn in đậm trong tâm trí cô. Cái tin vui bất ngờ ấy đến như một phép màu, sưởi ấm trái tim cô và Khải Minh. Cô vẫn nhớ rõ khoảnh khắc cô đưa que thử cho anh. Đôi mắt anh rưng rưng, bàn tay anh run rẩy ôm chặt lấy cô. “Miên à, anh… anh không thể tin được…” Giọng anh nghẹn ngào, hạnh phúc vỡ òa.
Cả gia đình Khải Minh cũng chung niềm vui sướng tột độ. Bố mẹ anh, những người luôn mong mỏi có cháu, đã tổ chức một buổi tiệc mừng rình rang, mời đông đủ họ hàng, bạn bè. Khải Minh nắm tay cô, giới thiệu với mọi người bằng tất cả niềm tự hào. Khi biết tin đó là một bé trai, ông bà nội còn tặng hẳn một căn biệt thự sang trọng làm quà cho cháu. Hà Miên không phải người ham vật chất, nhưng cô hiểu, đây là tấm lòng, là sự yêu thương vô bờ bến mà gia đình anh dành cho cô và đứa con sắp chào đời. Cô tin, sống tử tế và có chút phúc phận, niềm vui sẽ đến đúng lúc, đúng người.
Tưởng chừng cuộc sống sẽ cứ thế trôi đi trong bình yên và hạnh phúc, cho đến khi “bóng ma quá khứ” bất ngờ quay trở lại. Hà Miên chưa từng nghĩ đến Ngọc Ly, người phụ nữ từng là vợ của chồng mình. Cô cứ nghĩ, họ đã chia tay trong hòa bình, không còn liên quan gì đến nhau. Nhưng hóa ra, mọi chuyện không hề đơn giản.
Ban đầu, Ngọc Ly chỉ là những dòng trạng thái đầy ẩn ý trên mạng xã hội, những câu chuyện bịa đặt về việc Hà Miên là kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của cô ta. Hà Miên đọc được, nhưng cô chọn cách im lặng. Cô có chồng yêu thương, có một sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong bụng, cô không cần phải đôi co với những thị phi rẻ tiền ấy. “Kệ cô ta đi em, đừng để những lời nói vô nghĩa đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em và con,” Khải Minh đã trấn an cô như thế, mỗi khi cô tình cờ đọc được những dòng đá xéo của Ngọc Ly.
Nhưng Ngọc Ly không dừng lại.
Cô ta như một bóng ma dai dẳng, cố tình xuất hiện ở những nơi Hà Miên có thể thấy, những nơi Khải Minh thường lui tới. Thậm chí, khi Hà Miên đang ở cữ, cô ta còn tìm đến tận nhà bố mẹ chồng cô, giả bộ tới “thăm hỏi”.
Ngày hôm đó, Hà Miên đang ngồi trong phòng khách, ôm bé Bảo Nam vào lòng. Tiếng chuông cửa vang lên, Khải Minh ra mở. “Ôi, Ngọc Ly đấy à? Lâu quá không gặp!” Giọng mẹ chồng Hà Miên bất ngờ vang lên, xen lẫn chút ngạc nhiên. Hà Miên ngẩng đầu lên, tim cô khẽ thắt lại khi nhìn thấy Ngọc Ly đứng ở ngưỡng cửa. Cô ta ăn mặc rất trau chuốt, trên tay cầm một giỏ quà lớn. Nụ cười của Ngọc Ly trông thật giả tạo, ánh mắt cô ta lướt qua Hà Miên một cách đầy dò xét, rồi dừng lại ở Khải Minh, một tia sáng khó hiểu lóe lên.
“Cháu đến thăm ông bà và chúc mừng gia đình có cháu trai ạ,” Ngọc Ly nói, giọng nói ngọt ngào đến rợn người. Cô ta bước vào, không ngần ngại ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Khải Minh, cố tình ngồi sát anh. “Lâu quá không gặp anh, anh Khải Minh vẫn phong độ như ngày nào.” Cô ta cười duyên, ánh mắt lả lơi. Hà Miên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô siết chặt bé Bảo Nam trong vòng tay, cố gắng giữ vẻ mặt bình thản.
Bố mẹ Khải Minh tuy lịch sự nhưng rõ ràng không mấy mặn mà với sự xuất hiện của Ngọc Ly. Họ chỉ xã giao vài câu rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. Hà Miên cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt, nhưng cô vẫn giữ được sự điềm tĩnh. Cô biết, cô không thể để bản thân mình mất bình tĩnh trước mặt người phụ nữ này. Cô không thể để cô ta thấy mình yếu đuối, hay ghen tuông.
Ngọc Ly cố gắng nói chuyện với Khải Minh, hỏi han công việc của anh, gợi lại những kỷ niệm cũ. Khải Minh lịch sự trả lời, nhưng anh luôn giữ một khoảng cách nhất định, và ánh mắt anh thỉnh thoảng lại liếc về phía Hà Miên, như muốn trấn an cô. “Em pha trà cho cô ấy đi Miên,” mẹ chồng Hà Miên đột ngột nói. Hà Miên đứng dậy, cố gắng nở một nụ cười xã giao. “Dạ vâng ạ.” Cô bước vào bếp, lòng ngập tràn sự khó chịu.
Khi mang trà ra, Hà Miên nhìn thấy Ngọc Ly vẫn đang ngồi gần Khải Minh, tay cô ta vô tình chạm vào tay anh khi anh đưa ly nước. Hà Miên cảm thấy một luồng điện chạy qua người. Cô đặt tách trà xuống bàn, giọng nói vẫn bình thản: “Chị Ngọc Ly dùng trà ạ.” Ngọc Ly khẽ giật mình, thu tay về. Cô ta nhìn Hà Miên, trong ánh mắt có một chút khó chịu, nhưng rồi nhanh chóng che giấu đi.
Sau khoảng nửa tiếng, Ngọc Ly viện cớ bận việc và xin phép ra về. Bố mẹ Khải Minh tiễn cô ta ra cửa, lịch sự nhưng không chút lưu luyến. Khi cánh cửa đóng lại, Hà Miên thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy mệt mỏi rã rời. Khải Minh bước đến bên cô, ôm cô vào lòng. “Anh xin lỗi em, Miên. Đừng bận tâm về cô ấy nhé.” Anh vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng trấn an. Hà Miên ngả đầu vào vai anh, cảm thấy được an ủi phần nào. Nhưng trong lòng cô vẫn còn một sự khó chịu dai dẳng. Cô biết, đây chưa phải là kết thúc.
Vài ngày sau, Hà Miên nhận được tin nhắn từ một người bạn thân. “Miên ơi, tao vừa thấy Ngọc Ly ở quán cà phê gần công ty Khải Minh đấy. Cô ta cứ nhìn vào trong như đang chờ ai đó.” Hà Miên đọc tin nhắn mà lòng nóng như lửa đốt. Cảm giác khó chịu, bất lực trỗi dậy mạnh mẽ. Cô muốn chạy đến đó, kéo Ngọc Ly ra và nói cho cô ta biết cô ta đang làm gì là sai. Cô muốn hét lên rằng Khải Minh là của cô, là chồng của cô, là cha của con cô.
Nhưng rồi, Hà Miên hít thở thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cô tự nhủ, mình phải bình tĩnh, phải khôn khéo. Cô không thể để Ngọc Ly đạt được mục đích của mình. Cô không thể để mình mất đi sự điềm tĩnh và kiêu hãnh. Cô phải tin tưởng Khải Minh. Anh đã luôn chứng minh tình yêu của mình dành cho cô.
Tối hôm đó, Khải Minh về nhà với vẻ mặt mệt mỏi. Anh có vẻ hơi khác lạ. Sau bữa tối, khi bé Bảo Nam đã ngủ say, Khải Minh quay sang ôm Hà Miên vào lòng. “Anh xin lỗi em, Miên. Hôm nay cô ta đến công ty anh.” Giọng anh trầm ấm, đầy vẻ hối lỗi. “Anh đã nói rõ ràng với cô ta rằng anh đã có gia đình mới, mong cô ta đừng làm phiền nữa. Anh cũng đã yêu cầu bảo vệ không cho phép cô ta vào công ty nữa.”
Nghe Khải Minh nói, Hà Miên thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô tin tưởng anh, nhưng việc anh chủ động chia sẻ đã giúp cô cởi bỏ được một gánh nặng trong lòng. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh. “Em tin anh. Anh đừng lo lắng quá.” Anh siết chặt vòng tay, khẽ hôn lên trán cô. “Cảm ơn em đã tin anh, Miên. Anh sẽ không để bất kỳ ai làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của chúng ta.” Đêm đó, họ đã có một buổi tối thật yên bình, không có bóng dáng của bất kỳ ai chen vào. Hà Miên cảm thấy ấm áp và an toàn trong vòng tay anh. Cô biết, tình yêu của Khải Minh dành cho cô là chân thành.
Đỉnh điểm là một đêm trăng rằm, khi Hà Miên không thể nào quên. Khoảng 10 giờ đêm, bé Bảo Nam vừa ngủ say, Hà Miên đang dọn dẹp trong bếp. Tiếng chuông cửa bỗng reo liên hồi, dồn dập, phá tan sự yên tĩnh của màn đêm. Khải Minh đang đọc sách trong phòng khách, anh cau mày đứng dậy ra mở cửa, tưởng có việc gấp. Anh vừa hé cửa, một giọng nói quen thuộc, pha lẫn men rượu nồng nặc vang lên: “Anh Khải Minh… em nhớ anh quá!”
Trái tim Hà Miên như ngừng đập. Cô không cần nhìn cũng biết đó là ai. Ngọc Ly. Cô ta bước vào như thể đó là nhà mình, không thèm hỏi ý kiến ai. Bộ váy ngủ thiếu vải, mái tóc bù xù, và mùi rượu nồng nặc bốc lên khiến Hà Miên muốn nôn. Cô ta say xỉn, lảo đảo bước thẳng vào nhà. Khải Minh sững người, anh cố gắng ngăn cản nhưng không được. Ngọc Ly lao vào ôm hôn anh, lả lơi không chút e ngại. “Anh ơi… em yêu anh… anh đừng bỏ rơi em mà…”
Hà Miên đứng trong bếp, chứng kiến tất cả. Cảm giác đầu tiên là tức giận, một ngọn lửa bùng lên trong lòng cô. Ngực cô phập phồng, hơi thở dồn dập. Cô muốn lao ra, xé toạc bộ váy của cô ta, tát cho cô ta một cái thật mạnh, và xua cô ta ra khỏi nhà cô ngay lập tức. Cô cảm thấy một sự sỉ nhục khủng khiếp đang len lỏi trong tâm trí.
Nhưng rồi, Hà Miên hít thở thật sâu. Cô nhìn thấy sự khó chịu, thậm chí là ghê tởm trong ánh mắt Khải Minh. Anh đang cố gắng đẩy Ngọc Ly ra, nhưng cô ta cứ bám riết lấy anh, như một con đỉa đói. Hà Miên nghĩ, nếu cô làm ầm ĩ lên, cô sẽ tự biến mình thành một người phụ nữ tầm thường, mất đi sự kiêu hãnh. Cô sẽ không để Ngọc Ly đạt được mục đích của mình. Cô không thể để cô ta thấy cô yếu đuối, đau khổ, hay ghen tuông. Cô sẽ khiến cô ta phải hối hận vì đã dám đặt chân vào ngôi nhà này.
Hà Miên quay người, bước vào phòng ngủ. Cô lục tủ quần áo, chọn ra bộ váy ngủ quyến rũ nhất, màu đen, chất liệu lụa mềm mại, tôn lên đường cong gợi cảm của cơ thể. Cô bước vào phòng tắm, rửa mặt, thoa một chút son môi đỏ mọng, xõa mái tóc dài của mình, để nó buông lơi trên vai. Cô nhìn mình trong gương. Một người phụ nữ xinh đẹp, kiêu sa, không hề có dấu hiệu của một bà mẹ bỉm sữa vừa trải qua quá trình sinh nở. Đôi mắt cô ánh lên vẻ tự tin và quyền lực. Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu và bước ra ngoài.
Khi Hà Miên xuất hiện ở cửa phòng khách, cả không gian dường như đóng băng. Ngọc Ly – trong tình trạng đầu tóc rối bù, son phấn lem nhem, bộ váy nhăn nhúm, nhếch nhác – lập tức bị “soi” toàn tập. Ánh mắt cô ta liếc nhìn Hà Miên, từ đầu đến chân, rồi bất chợt dừng lại ở ánh mắt đầy tự tin của Hà Miên. Hà Miên có thể thấy sự bất ngờ, pha lẫn một chút ghen tị và cả sự tự ti đang trỗi dậy trong mắt Ngọc Ly. Khải Minh thì sững người, ánh mắt anh nhìn Hà Miên đầy sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ, xen lẫn một chút... thán phục. Có lẽ anh chưa từng thấy Hà Miên… thần thái và kiêu hãnh đến vậy sau sinh. Anh vẫn giữ khoảng cách với Ngọc Ly, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi Hà Miên một giây nào.
Ngọc Ly đột ngột im bặt, không còn lả lơi hay nói những lời sáo rỗng nữa. Cô ta đứng đó, như một bức tượng, đối lập hoàn toàn với hình ảnh rạng rỡ, kiêu sa của Hà Miên. Hà Miên không nói một lời nào, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười ẩn chứa đầy sự tự tin và khinh bỉ. Nụ cười ấy như một nhát dao sắc bén, cứa vào lòng tự trọng của Ngọc Ly.
Ngọc Ly liếc Hà Miên một cái nữa, ánh mắt đầy sự hậm hực, rồi không nói chẳng rằng bỏ đi, miệng còn hậm hực buông lời níu kéo Khải Minh. “Anh Khải Minh… anh sẽ hối hận đó. Em sẽ chờ anh… em sẽ chờ anh quay về…”
Khải Minh lập tức phản ứng. Anh không ngần ngại, kéo mạnh Ngọc Ly ra ngoài cửa. “Đừng bao giờ đến đây nữa!” Giọng anh dứt khoát, lạnh lùng, không chút cảm xúc, như muốn đóng sập hoàn toàn cánh cửa quá khứ. Anh đóng sầm cửa lại, rồi quay lại nhìn Hà Miên. Ánh mắt anh tràn đầy sự yêu thương và biết ơn. Anh bước đến gần, ôm Hà Miên thật chặt, siết cô vào lòng như thể sợ cô sẽ biến mất.
“Anh xin lỗi em, Miên,” anh thì thầm vào tai cô, giọng anh run run. “Anh xin lỗi vì đã để em phải chứng kiến cảnh này. Anh xin lỗi vì đã để cô ta làm phiền em và con.” Hà Miên nhẹ nhàng vỗ về lưng anh. Cô biết, anh không có lỗi. Anh đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ họ. “Không sao đâu anh,” Hà Miên nói, giọng cô cũng run run. “Em tin anh. Em biết anh luôn yêu em và con.”
Anh ôm Hà Miên thật chặt, một cái ôm kéo dài như muốn bù đắp cho tất cả những gì cô đã phải trải qua, cho tất cả những nỗi lo lắng, khó chịu mà cô đã phải chịu đựng. Đêm đó, có lẽ cũng là lần đầu tiên sau sinh, Hà Miên và Khải Minh có thời gian riêng tư, thân mật đến thế. Họ trò chuyện về mọi thứ, về tương lai, về con trai bé bỏng của họ. Khải Minh hứa sẽ không để bất kỳ ai chạm vào hạnh phúc của họ nữa. Anh sẽ bảo vệ Hà Miên và con bằng mọi giá. Hà Miên biết, lời hứa đó không chỉ là lời nói suông. Khải Minh đã chứng minh điều đó bằng hành động.
Hà Miên hiểu rằng, đôi khi sự bình tĩnh, khôn khéo và biết yêu bản thân là cách “đánh ghen” thuyết phục nhất. Không cần chửi bới, không cần đánh đấm, chỉ cần khiến đối phương tự thấy mình thảm hại, thế là đủ. Cuộc sống của Hà Miên, của gia đình cô, đã trở lại yên bình sau đêm đó. Ngọc Ly không còn xuất hiện nữa. Cô ta đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Khải Minh và Hà Miên.
Hà Miên đã rút ra một bài học quý giá từ trải nghiệm này. Dù là mẹ bỉm sữa, dù có bận rộn đến mấy với con cái và gia đình, cũng đừng quên mình là phụ nữ. Hãy luôn giữ cho bản thân một chút quyến rũ, một chút thần thái, một chút tự tin. Bởi vì, khi cần thiết, chính những điều đó sẽ trở thành vũ khí mạnh mẽ nhất, khiến kẻ khác phải lùi bước, và bảo vệ hạnh phúc của chính mình.
Hà Miên nhìn bé Bảo Nam đang ngủ say trong nôi, khuôn mặt bé nhỏ thanh bình và đáng yêu. Cô mỉm cười. Hạnh phúc của cô bây giờ là Khải Minh, là con, là gia đình nhỏ ấm áp này. Cô sẽ trân trọng và bảo vệ hạnh phúc này bằng tất cả những gì cô có. Cô tin rằng, cô đủ mạnh mẽ để làm điều đó. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, với những niềm vui mới, những thử thách mới, nhưng Hà Miên tin rằng, họ sẽ luôn vượt qua tất cả, miễn là họ có nhau.
Thời gian trôi đi, bé Bảo Nam lớn lên từng ngày, khỏe mạnh và đáng yêu, lanh lợi. Thằng bé thừa hưởng đôi mắt sáng của Hà Miên và nụ cười ấm áp của Khải Minh. Tiếng cười trẻ thơ tràn ngập khắp ngôi nhà, mang theo sự bình yên và rạng rỡ cho cuộc sống của họ. Khải Minh vẫn luôn yêu thương và chiều chuộng Hà Miên. Anh luôn nói rằng cô là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà anh từng gặp, là món quà quý giá nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho anh.
Họ thường xuyên dành thời gian cho nhau, cùng nhau chăm sóc con, cùng nhau đi du lịch, khám phá những vùng đất mới, cùng nhau chia sẻ những niềm vui nhỏ bé và cả những nỗi buồn trong cuộc sống. Mỗi ngày trôi qua, tình yêu của họ lại càng thêm sâu đậm. Hà Miên cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian.
Thỉnh thoảng, Hà Miên vẫn nghe loáng thoáng tin tức về Ngọc Ly từ những người bạn chung. Cô ta vẫn sống một cuộc sống hỗn loạn, không có mục đích, không có hạnh phúc. Ngọc Ly dường như vẫn bị ám ảnh bởi quá khứ, không thể thoát ra khỏi cái bóng của Khải Minh. Hà Miên không cảm thấy thương hại hay hả hê, chỉ cảm thấy một chút tiếc nuối cho cô ta. Cô hy vọng rằng một ngày nào đó, Ngọc Ly sẽ tìm được bình yên cho chính mình, tìm được con đường riêng để bước tiếp.
Hà Miên biết rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Sẽ có những lúc họ phải đối mặt với những khó khăn, những thử thách mới. Nhưng cô tin rằng, chỉ cần họ có tình yêu, có niềm tin, và có sự kiên cường, họ sẽ luôn vượt qua tất cả. Cô tin vào sức mạnh của tình yêu, vào sự gắn kết của gia đình.
Hà Miên nhìn Khải Minh và Bảo Nam đang vui đùa trong sân vườn, tiếng cười của họ vang vọng khắp ngôi nhà, xua đi mọi lo âu, phiền muộn. Trái tim cô tràn ngập một cảm giác bình yên và mãn nguyện. Cô đã tìm thấy hạnh phúc của mình, và cô sẽ giữ chặt nó, nâng niu nó như một báu vật. Cô tin rằng, cuộc sống của họ sẽ luôn tràn ngập tiếng cười, niềm vui và tình yêu thương. Hà Miên biết mình đã chọn đúng người, và cô không hối hận bất cứ điều gì. Mỗi ngày trôi qua, cô lại càng yêu Khải Minh nhiều hơn, và càng trân trọng hơn gia đình nhỏ bé, ấm áp của họ. Đây chính là cái kết có hậu mà cô hằng mong ước, một kết thúc của những giông bão để nhường chỗ cho bình yên và hạnh phúc vĩnh cửu.