Ông cụ neo đơn thập tử nhất sinh, được một bác sĩ thực tập trẻ tận tình cứu chữa và bầu bạn ngày đêm. Cho đến khi bình phục, lời nói của ông đã khiến chàng bác sĩ trẻ sững sờ
Giữa hành lang bệnh viện ngập tràn mùi thuốc khử trùng, tiếng bước chân vội vã của bác sĩ, y tá xen lẫn tiếng rên rỉ của bệnh nhân, tôi, Hoàng, một bác sĩ nội trú năm cuối, đang vật lộn với những ca trực dài và áp lực từ chương trình đào tạo. Dù chưa chính thức là bác sĩ, nhưng trách nhiệm và sự mệt mỏi đã sớm in hằn trên khuôn mặt tuổi 26 của tôi. Mỗi ngày, tôi đối mặt với sinh tử, với hy vọng và tuyệt vọng, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ một bệnh nhân lại có thể thay đổi cuộc đời mình đến vậy.
Đó là một buổi chiều muộn, khi tôi đang kiểm tra hồ sơ bệnh án thì nhận được thông báo về một bệnh nhân mới nhập viện. Một cụ ông, khoảng hơn 70 tuổi, được đưa đến trong tình trạng nguy kịch: suy hô hấp cấp, viêm phổi nặng, và đặc biệt là không có người thân đi kèm. Cụ ông nằm đó, thân hình gầy gò, xanh xao, hơi thở thoi thóp. Một cảm giác xót xa dâng lên trong lòng tôi.
"Bệnh nhân này là ông Nguyễn Văn Đạt, 75 tuổi, sống một mình ở ngoại ô. Hàng xóm phát hiện ông ngất xỉu trong nhà nên gọi cấp cứu," cô y tá trực nói, giọng đầy vẻ ái ngại. Tôi gật đầu, vội vàng tiến lại giường bệnh. Tay tôi run nhẹ khi đặt ống nghe lên lồng ngực gầy gò của ông. Tiếng phổi khò khè, yếu ớt, báo hiệu một tình trạng vô cùng nghiêm trọng.
Suốt đêm hôm đó, tôi túc trực bên giường ông Đạt. Từng giờ trôi qua, tôi cảm thấy mình như đang đấu tranh với tử thần để giành lại sự sống cho ông. Tôi điều chỉnh liều thuốc, kiểm tra nhịp thở, và ghi lại từng thay đổi nhỏ nhất. Bệnh viện về đêm tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng máy móc kêu rè rè và tiếng thở nặng nhọc của ông. Trong lòng tôi dâng lên một sự lo lắng kỳ lạ, như thể ông không chỉ là một bệnh nhân mà còn là một người thân.
Sáng hôm sau, tình trạng của ông Đạt có vẻ ổn định hơn một chút. Ông đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn còn rất yếu. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó, tôi mới có thời gian quan sát kỹ hơn khuôn mặt ông: những nếp nhăn hằn sâu theo năm tháng, đôi mắt trũng sâu nhưng ẩn chứa một vẻ gì đó rất kiên nghị. Tôi tự hỏi, cuộc đời ông đã trải qua những gì để giờ đây, khi đối mặt với tử thần, ông lại chỉ có một mình?
Những ngày tiếp theo, tôi dành phần lớn thời gian rảnh rỗi để chăm sóc ông Đạt. Tôi không chỉ làm những việc của một bác sĩ, mà còn trò chuyện cùng ông. Ban đầu, ông chỉ lẳng lặng nghe, đôi khi khẽ gật đầu hoặc mỉm cười yếu ớt. Nhưng dần dần, ông bắt đầu đáp lại những câu hỏi của tôi, giọng ông khàn đặc nhưng ấm áp. "Cháu là bác sĩ giỏi đấy," ông thì thầm, ánh mắt ông ánh lên một sự trìu mến.
Một buổi chiều nọ, khi tôi đang giúp ông uống nước, ông Đạt bỗng hỏi: "Cháu có gia đình chưa, Hoàng?" Tôi hơi bất ngờ, nhưng vẫn trả lời: "Dạ, cháu chưa ạ. Cháu đang tập trung vào sự nghiệp." Ông gật gù, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng chiều đang le lói. "Cuộc đời này ngắn lắm cháu ạ. Đừng để lỡ những điều quan trọng."
Những câu chuyện của ông Đạt cứ thế dần hé mở.
Ông kể về tuổi thơ nghèo khó, về những năm tháng chiến tranh khốc liệt, về người vợ đã khuất mà ông vẫn gọi trìu mến là "bà ấy". "Bà ấy là người phụ nữ tốt nhất mà ông từng gặp," ông nói, giọng ông chứa đầy sự tiếc nuối và hoài niệm. "Ông đã từng nghĩ mình sẽ không thể sống thiếu bà ấy, nhưng rồi thời gian cũng làm mờ đi tất cả, chỉ còn lại những ký ức đẹp đẽ."
Ông cũng kể về người con trai duy nhất, đã định cư ở nước ngoài nhiều năm và ít khi liên lạc. "Nó có cuộc sống riêng của nó, ông không muốn làm phiền," ông nói, nhưng tôi cảm nhận được sự cô đơn ẩn chứa trong từng lời nói. Tôi lắng nghe, đôi khi chỉ im lặng để ông có thể giãi bày hết nỗi lòng. Những câu chuyện của ông khiến tôi suy nghĩ rất nhiều về cuộc đời, về ý nghĩa của gia đình và tình yêu thương.
Có những đêm, ông Đạt lên cơn khó thở. Tôi vội vàng chạy đến, điều chỉnh máy thở và truyền thuốc. Ông nắm chặt tay tôi, ánh mắt ông lộ rõ sự sợ hãi. "Ông sợ chết lắm cháu ạ, nhưng ông sợ chết trong cô đơn hơn," ông thều thào. Tôi vỗ nhẹ tay ông, cố gắng trấn an: "Ông đừng lo, có cháu ở đây rồi. Ông sẽ ổn thôi." Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy mình không chỉ là một bác sĩ, mà còn là một người bạn, một chỗ dựa tinh thần cho ông.
Dần dần, sức khỏe của ông Đạt tiến triển rõ rệt. Ông có thể tự ngồi dậy, ăn uống ngon miệng hơn. Khuôn mặt ông hồng hào trở lại, nụ cười cũng tươi tắn hơn. Tôi cảm thấy một niềm vui khó tả, không phải chỉ vì mình đã hoàn thành tốt công việc, mà còn vì đã chứng kiến một sự sống được hồi sinh, một tâm hồn cô đơn tìm thấy được sự an ủi.
Một buổi sáng đẹp trời, khi tôi đang giúp ông đi lại trong hành lang, ông Đạt bỗng dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ biết ơn. "Cháu Hoàng," ông nói, giọng ông giờ đã khỏe khoắn hơn nhiều, "Ông nợ cháu một mạng sống. Nếu không có cháu, có lẽ ông đã đi gặp bà ấy rồi." Tôi mỉm cười. "Đó là trách nhiệm của cháu mà ông. Cháu vui vì ông đã khỏe mạnh."
"Không, không chỉ là trách nhiệm," ông Đạt lắc đầu. "Cháu còn hơn cả một bác sĩ. Cháu là người duy nhất đã lắng nghe ông, đã ở bên ông khi ông yếu đuối nhất. Cháu đã mang lại cho ông niềm tin vào cuộc sống, vào tình người." Ánh mắt ông ánh lên những giọt nước mắt. "Ông không biết phải báo đáp cháu thế nào."
Tôi cúi xuống nhìn ông, lòng tôi tràn ngập sự ấm áp. "Ông đừng nói thế. Cháu chỉ làm điều mà một người nên làm thôi ạ. Quan trọng là ông đã khỏe mạnh." Tôi thực sự nghĩ vậy, tôi đã tìm thấy niềm vui trong việc chăm sóc ông, trong những câu chuyện mà ông kể.
Ngày ông Đạt được xuất viện, tôi ra tận cổng bệnh viện tiễn ông. Ông Đạt vẫn gầy gò, nhưng bước đi đã vững vàng hơn. Ông quay lại nhìn tôi, ánh mắt ông long lanh, như muốn nói điều gì đó quan trọng. Tôi cảm thấy một sự bồn chồn khó tả.
"Hoàng này," ông Đạt nói, giọng ông trầm ấm và rõ ràng, "Cháu có nhớ lời ông dặn không? Đừng để lỡ những điều quan trọng trong đời." Tôi gật đầu. "Dạ, cháu nhớ ạ." Ông mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn.
Và rồi, ông nói một câu, một câu nói khiến tôi "chết lặng", đứng trơ như tượng đá giữa sân bệnh viện đông đúc: "Cháu không cần phải tìm kiếm đâu xa xôi đâu. Con gái của cháu đang chờ cháu ở nhà đấy!"
Tôi đứng đó, sững sờ. "Con gái của cháu? Ông nói gì vậy ạ?" Tôi lắp bắp. Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi chưa từng kết hôn, chưa từng có con. Lẽ nào ông Đạt nhầm lẫn? Hay ông đã lẫn rồi? Nhưng khuôn mặt ông lại vô cùng tỉnh táo, ánh mắt ông vẫn nhìn tôi đầy vẻ bí ẩn.
Ông Đạt chỉ mỉm cười, không nói thêm lời nào. Ông khẽ vẫy tay chào tôi rồi chậm rãi bước đi, hòa vào dòng người tấp nập. Tôi đứng đó, như một pho tượng, tâm trí tôi ngổn ngang những câu hỏi. Con gái của tôi? Điều này là sao?
Cả buổi chiều hôm đó, tôi không thể tập trung vào công việc. Câu nói của ông Đạt cứ văng vẳng bên tai tôi. Tôi nhớ lại những lần ông nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, những câu chuyện về gia đình mà ông luôn đề cập. Tôi cảm thấy có điều gì đó rất lạ, một bí ẩn đang được hé mở.
Tối đó, khi trở về căn phòng trọ nhỏ của mình, tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về lời nói của ông Đạt. Tôi lục lọi lại trí nhớ, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào. Tôi không có gia đình, tôi là con một, và bố mẹ tôi vẫn còn sống. Lẽ nào...
Bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi nhớ lại một câu chuyện mà bố tôi đã từng kể, về một người thân xa, đã thất lạc từ lâu. Một người cô của bố, đã bỏ nhà đi theo tiếng gọi tình yêu từ khi còn trẻ. Bố tôi từng nói, người cô ấy có một đứa con gái, nhưng sau đó thì bặt vô âm tín. Tôi chưa bao giờ để tâm nhiều đến câu chuyện đó, vì nó quá xa vời.
Tôi vội vàng gọi điện cho bố. "Bố ơi, bố có nhớ chuyện bố kể về cô của bố không? Người cô đã bỏ nhà đi ấy?" Giọng tôi gấp gáp. Bố tôi có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời: "À, có chứ. Cô ruột của bố đấy. Bà ấy có một đứa con gái, nhưng từ khi bà ấy mất thì không ai biết đứa bé đi đâu về đâu. Đáng thương lắm."
"Cô ấy tên gì hả bố? Và đứa con gái đó tên gì?" Tôi hỏi dồn dập, trái tim tôi đập thình thịch. Bố tôi suy nghĩ một lát. "Cô ấy tên là Nguyễn Thị Sen. Còn con bé... để bố nhớ xem nào. Hình như tên là An, Nguyễn Thị An thì phải. Sao con lại hỏi chuyện này?"
Nguyễn Thị An. Tên của con gái ông Đạt. Một sự trùng hợp đến khó tin. Đầu óc tôi như bừng tỉnh. Tôi vội vàng kể cho bố nghe về ông Đạt, về những câu chuyện ông kể, và đặc biệt là câu nói cuối cùng của ông. Bố tôi im lặng một lúc lâu, rồi giọng ông chợt trở nên run rẩy. "Con trai, con có chắc không? Nếu đúng là vậy thì..."
Sáng hôm sau, tôi quyết định đến địa chỉ mà ông Đạt đã từng sống. Tôi tìm đến ngôi nhà nhỏ, cũ kỹ ở ngoại ô. Cánh cửa hé mở, và một cô gái trẻ bước ra. Cô ấy có nét gì đó rất giống ông Đạt, đặc biệt là đôi mắt. Tôi hỏi cô ấy có phải là con gái của ông Nguyễn Văn Đạt không. Cô ấy gật đầu, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
"Cháu là Nguyễn Thị An. Cháu là con gái của ông Đạt," cô ấy nói. "Cháu có thể giúp gì cho bác sĩ?" Giọng cô ấy có chút e dè. Tôi giới thiệu mình là Hoàng, bác sĩ đã chăm sóc ông Đạt trong bệnh viện. Cô An mời tôi vào nhà. Ngôi nhà nhỏ gọn gàng, ấm cúng, nhưng tôi cảm nhận được sự trống vắng.
Chúng tôi ngồi xuống, và tôi bắt đầu kể cho cô An nghe về những ngày ông Đạt nằm viện, về những câu chuyện mà ông đã kể cho tôi nghe. Tôi cũng kể về lời nói cuối cùng của ông, về việc ông nhắc đến "con gái của cháu đang chờ cháu ở nhà". Cô An lắng nghe, mắt cô ấy rưng rưng.
"Cháu biết ông có một người cô tên là Nguyễn Thị Sen không?" Tôi hỏi, giọng tôi đầy hy vọng. Cô An gật đầu, nước mắt cô ấy chảy dài. "Dạ, mẹ cháu tên là Sen. Mẹ cháu mất từ khi cháu còn nhỏ. Cháu chỉ biết mẹ cháu là con gái duy nhất của ông ngoại, ông Nguyễn Văn Đạt."
Tim tôi như ngừng đập. Vậy là, tôi đã không nhầm. Ông Đạt không hề lẫn. Ông đã nói đúng. Người con gái đang chờ đợi tôi ở nhà chính là cô An – cháu gái ruột của ông, và cũng là cháu gái của bố tôi. Chúng tôi là anh em họ! Một cảm giác choáng váng bao trùm lấy tôi.
"Cô cháu là Nguyễn Thị Sen, là em gái ruột của bố cháu," tôi nói, giọng tôi nghẹn lại vì xúc động. "Vậy thì, ông Đạt là ông ngoại của cháu, và cũng là ông ngoại của cô nữa. Chúng ta là anh em họ!" Cô An nhìn tôi, ánh mắt cô ấy mở to vì ngạc nhiên. Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên má cô.
Sau giây phút bàng hoàng, cô An ôm chầm lấy tôi, bật khóc nức nở. "Thật không thể tin được! Cháu không có bất kỳ người thân nào ở Việt Nam cả. Ông nội cháu mất sớm, mẹ cháu cũng mất rồi, và cháu cứ nghĩ mình là đứa trẻ mồ côi. Ông ngoại cũng chưa bao giờ kể cho cháu về điều này."
Tôi cũng ôm chặt cô ấy. Cảm giác như có một sợi dây vô hình đã gắn kết chúng tôi lại với nhau. Tôi kể cho cô An nghe về bố tôi, về gia đình của chúng tôi. Chúng tôi đã trò chuyện rất lâu, chia sẻ những câu chuyện về gia đình, về những năm tháng cô đơn của cô An sau khi mẹ cô mất. Tôi cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng, một sự ấm áp của tình thân mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ tìm thấy được.
Chiều hôm đó, tôi đưa cô An về nhà mình để gặp bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi đã rất bất ngờ và xúc động khi nhìn thấy cô An. Ba người họ ôm chầm lấy nhau, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Bố tôi kể cho cô An nghe về người mẹ của cô ấy, về những kỷ niệm đẹp đẽ của hai anh em. Cô An lắng nghe, đôi khi bật khóc, đôi khi mỉm cười.
Chúng tôi đã có một bữa cơm đoàn viên ấm cúng. Tiếng cười nói rộn ràng, không khí tràn ngập yêu thương. Tôi nhìn cô An, nhìn bố mẹ tôi, và cảm thấy một niềm hạnh phúc vô bờ. Ông Đạt đã không chỉ cứu sống tôi khỏi sự mệt mỏi và áp lực của công việc, mà còn mang lại cho tôi một phần của gia đình mà tôi đã bỏ lỡ.
Sau ngày hôm đó, cô An thường xuyên đến nhà tôi chơi. Chúng tôi cùng nhau nấu ăn, xem phim, trò chuyện. Cô ấy kể cho tôi nghe về cuộc sống của cô ấy, về những khó khăn mà cô ấy đã trải qua một mình. Tôi cũng chia sẻ với cô ấy về những ước mơ và hoài bão của mình. Chúng tôi trở thành những người anh em thân thiết, không chỉ vì huyết thống mà còn vì sự thấu hiểu và chia sẻ.
Tôi cũng thường xuyên đến thăm ông Đạt. Ông Đạt rất vui khi nhìn thấy tôi và cô An đến thăm. Ông nắm tay tôi, ánh mắt ông đầy sự trìu mến. "Ông đã nói mà, con gái của cháu đang chờ cháu ở nhà đấy!" ông nói, giọng ông đầy vẻ tự hào. Tôi chỉ biết mỉm cười.
Một buổi tối nọ, khi tôi đang ngồi cạnh giường ông Đạt, ông nắm chặt tay tôi. "Hoàng này," ông nói, giọng ông yếu ớt hơn một chút, "Ông muốn cháu hứa với ông một điều." Tôi nhìn ông, lòng tôi dâng lên một nỗi lo lắng. "Dạ, ông cứ nói ạ."
"Hãy chăm sóc cho An nhé," ông nói, ánh mắt ông nhìn tôi đầy sự tin tưởng. "Con bé đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi. Giờ đây, ông có thể yên tâm." Tôi gật đầu, nước mắt tôi lưng tròng. "Dạ, cháu hứa. Cháu sẽ luôn ở bên cạnh An." Ông Đạt mỉm cười mãn nguyện, rồi chìm vào giấc ngủ.
Vài ngày sau, ông Đạt ra đi thanh thản trong giấc ngủ. Chúng tôi đã tổ chức một tang lễ ấm cúng cho ông, với sự có mặt của tôi, cô An, bố mẹ tôi và một vài người hàng xóm thân thiết. Tôi không còn cảm thấy hối tiếc hay đau khổ nữa. Tôi biết, ông Đạt đã ra đi trong bình yên, sau khi đã hoàn thành sứ mệnh của mình: kết nối lại những người thân đã thất lạc.
Tôi và cô An tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng giờ đây, chúng tôi không còn cô đơn nữa. Chúng tôi có nhau, có một gia đình lớn hơn, ấm áp hơn. Tôi vẫn tiếp tục công việc của một bác sĩ, vẫn đối mặt với những áp lực và thử thách. Nhưng giờ đây, tôi có thêm một động lực mới, một niềm tin mới vào cuộc đời.
Mỗi khi nhìn vào cô An, tôi lại nhớ đến ông Đạt, nhớ đến câu nói bí ẩn của ông. Ông đã không chỉ cứu sống tôi, mà còn mang lại cho tôi một gia đình, một phần của bản thân mà tôi đã không hề biết đến. Tôi nhận ra rằng, đôi khi, những điều tưởng chừng như ngẫu nhiên lại là định mệnh, và những người xa lạ lại có thể trở thành người thân quan trọng nhất trong cuộc đời.
Câu chuyện về ông Đạt đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. Nó nhắc nhở tôi về sự mong manh của cuộc sống, về ý nghĩa của tình thân và sự thấu hiểu. Nó dạy tôi rằng, đôi khi, chỉ một hành động nhỏ, một lời nói chân thành cũng có thể thay đổi cả một cuộc đời.
Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình tại bệnh viện, vẫn tận tâm với từng bệnh nhân. Nhưng giờ đây, mỗi khi nhìn thấy một bệnh nhân cô đơn, tôi lại nhớ đến ông Đạt, và tôi cố gắng dành thời gian trò chuyện, lắng nghe họ nhiều hơn. Bởi vì tôi biết, đôi khi, điều mà họ cần nhất không chỉ là thuốc men, mà còn là một chút tình người, một chút ấm áp từ trái tim.
Và cứ thế, tôi sống, tôi làm việc, tôi yêu thương. Với cô An bên cạnh, với gia đình ấm áp, tôi cảm thấy mình thật may mắn. Tôi biết ơn ông Đạt, người đã mang đến cho tôi không chỉ một bài học cuộc đời mà còn là một gia đình, một món quà vô giá.