Mẹ vợ lúc sống thì ghét bỏ, chì chiết đủ điều, nhưng trước khi qua đời lại nói một câu khiến con rể nước mắt chảy dài
Tôi, năm nay đã 37 tuổi, là một kỹ sư cơ khí, một nghề nghiệp mà tôi luôn tự hào. Vợ tôi, một giáo viên cấp hai dịu hiền và tận tụy, là người phụ nữ đã cùng tôi xây dựng tổ ấm suốt 10 năm qua. Chúng tôi có một cô con gái 8 tuổi, bé Huyền Anh, thông minh và đáng yêu như một thiên thần nhỏ. Cuộc sống của chúng tôi sẽ thật sự bình yên và trọn vẹn, nếu không có mẹ vợ tôi, một bóng đen luôn bao phủ lên những khoảnh khắc hạnh phúc giản dị của gia đình.
Mẹ vợ tôi là một người phụ nữ với tính cách cứng cỏi đến mức đôi khi tôi cảm thấy ngột ngạt. Bà hay xoi mói, soi xét mọi thứ, và đặc biệt rất kỹ tính chuyện tiền nong. Từ ngày tôi lấy con gái bà, gần như chưa bao giờ tôi được bà khen một câu. Mỗi lần vợ tôi đau ốm, bà lại dằn mặt tôi bằng những lời lẽ khó nghe, kiểu như tôi là chồng mà không biết chăm vợ, để thân phụ nữ phải làm việc vất vả đến đau ốm. Lòng tôi trĩu nặng, cố gắng nuốt ngược những lời muốn nói.
Con gái tôi, bé Huyền Anh, viết chữ rất đẹp, lại thường xuyên được điểm cao trong các kỳ thi. Tôi tự hào về con bé biết bao. Nhưng khi tôi khoe với mẹ vợ, bà lại lạnh lùng buông một câu: "Đều là tự tay mẹ nó dạy dỗ chứ bố nó có dạy con được chữ nào đâu". Nghe những lời ấy, tim tôi như thắt lại. Mọi công sức, sự cố gắng của tôi dành cho con bé dường như đều bị phủ nhận một cách phũ phàng.
Những ngày tôi đi làm về muộn vì công việc đột xuất hay phải tăng ca, bà lại không ngần ngại nói thẳng: "Chắc lại rượu chè, không biết đường về". Những lời lẽ ấy như những mũi kim châm vào lòng tự trọng của tôi. Tôi chỉ muốn giải thích, nhưng nhìn ánh mắt dò xét của bà, tôi lại chọn cách im lặng. Dường như trong mắt bà, tôi luôn là một người chồng, người cha không đủ tốt, một kẻ vô tích sự.
Có lần, cái tủ bếp bị gãy bản lề, tôi tự tay sửa lại. Dù không phải thợ chuyên nghiệp, nhưng tôi cũng là kỹ sư cơ khí, những việc vặt trong nhà tôi đều có thể lo liệu. Bà đứng sau lưng tôi, buông một câu khiến tôi nhớ hoài, như một vết cứa sâu vào lòng: "Tay nghề vậy mà cũng gọi là kỹ sư?". Cơn tức giận bỗng bùng lên trong tôi, nhưng tôi lại cố gắng kiềm chế, tự nhủ lòng mình phải nhẫn nhịn.
Nhiều lúc tôi thấy tủi thân vô cùng, ở nhà bố mẹ đẻ thì được coi trọng, làm gì bố mẹ cũng khen ngợi và còn tự hào khoe với hàng xóm láng giềng. Về nhà vợ thì cứ như người dưng, thậm chí mẹ vợ còn chê nhiệt tình, không ngại ngần tôi là rể. Cảm giác bị coi thường, bị coi nhẹ khiến tôi nhiều đêm trằn trọc. Nhưng vì thương vợ, thương con gái bé bỏng, tôi lại cố gắng nhịn. Bà nói gì tôi cũng cười cho qua, tôi nghĩ, người già tính khó cũng là chuyện thường tình. Tôi tự nhủ, chỉ cần vợ con hạnh phúc, tôi có thể chịu đựng được tất cả.
Vài năm gần đây, sức khỏe mẹ vợ yếu dần, bắt đầu có những ngày nằm viện liên tục.
Những ngày bà phải vào viện, vợ tôi tất bật chăm sóc mẹ, tôi thì xin nghỉ phép để lo cơm cháo, chạy xe đưa bà đi khám. Dù công việc ở công ty rất bận rộn, nhưng tôi vẫn cố gắng sắp xếp để có thể ở bên cạnh bà nhiều nhất có thể. Tôi mong bà khỏe lại, dù biết bà vẫn sẽ cằn nhằn tôi như mọi khi.
Mỗi lần tôi cầm muỗng đút cháo, bà vẫn quay mặt đi, thở dài khe khẽ: "Không cần... tự tôi làm được". Lời nói của bà nghe thật yếu ớt, nhưng ánh mắt bà vẫn giữ nguyên sự cố chấp và một chút gì đó xa cách. Tôi biết bà không muốn làm phiền tôi, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn ước ao bà sẽ đón nhận sự chăm sóc của tôi một cách tự nhiên hơn, như một người mẹ đón nhận sự quan tâm từ con cái.
Tháng trước, tôi đang ở công ty thì nhận được điện thoại từ bệnh viện, báo bà nguy kịch. Tim tôi như thắt lại. Tôi vội vàng gọi cho vợ, cô ấy òa khóc nức nở ngay trong xe khi tôi đang lái xe đến bệnh viện. Con đường đến bệnh viện dường như dài hơn bao giờ hết, mỗi phút giây trôi qua đều là sự giày vò. Lòng tôi nặng trĩu, một cảm giác lo lắng bao trùm.
Tôi lái một mạch tới bệnh viện, chạy thẳng vào phòng bệnh. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ. Bà nằm đó, thở thoi thóp, đôi mắt mờ đục, làn da nhăn nhúm xanh xao. Vợ tôi quỳ xuống bên giường, nắm chặt lấy tay mẹ, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Còn tôi, tôi đứng lặng phía sau, cảm thấy bất lực và đau xót. Căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng máy móc và tiếng thở dốc của bà.
Bất ngờ, bà khẽ cựa quậy, ánh mắt mờ đục hướng về phía tôi, ra hiệu cho tôi lại gần. Tôi cúi xuống, không biết mẹ vợ định răn dạy gì vào giờ phút cuối cùng này. Lòng tôi hỗn độn, vừa sợ hãi vừa hy vọng một điều gì đó khác biệt. Tôi chờ đợi những lời lẽ quen thuộc, những lời trách móc, nhưng không, lần này thì không.
Giọng bà đứt quãng, nói thều thào, yếu ớt đến mức tôi phải ghé sát tai mới nghe rõ. Bà bảo tôi rằng bà có cuốn sổ để trong ngăn tủ, tất cả cho tôi, chỉ mong tôi sẽ vẫn thương vợ thương con như bây giờ. Chỉ một câu đó nhưng mẹ vợ nói mãi mới xong, vì mỗi từ đều khiến bà thở hắt ra, khó khăn mới nói được. Từng lời, từng chữ của bà như những nhát dao đâm vào trái tim tôi, nhưng lại là những nhát dao của sự hối hận và tình yêu thương muộn màng.
Tôi nghe mà nước mắt chảy dài, không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa. Chiều hôm đó, bà qua đời trong sự tĩnh lặng, mang theo những lời cuối cùng đầy ý nghĩa. Lòng tôi như vỡ vụn. Tôi đứng đó, nhìn người phụ nữ mà tôi đã từng trách móc, đã từng khó chịu, ra đi mãi mãi. Sự hối hận dâng trào, nuốt chửng lấy tôi. Những lời bà nói, dù chỉ là vài chữ ngắn ngủi, lại trở thành di ngôn, khắc sâu vào tâm trí tôi.
Vài hôm sau tang lễ, khi mọi thứ đã tạm lắng xuống, vợ tôi mở ngăn tủ theo lời dặn của mẹ. Bên trong, cô ấy tìm thấy một cuốn sổ tiết kiệm, và khi mở ra, cả hai chúng tôi đều bàng hoàng. Số tiền bên trong lên tới gần 2 tỷ đồng, một con số khổng lồ mà chúng tôi chưa từng mơ tới. Ngoài ra, còn có sổ đỏ căn nhà bà đang ở và một tờ giấy viết tay, có thể coi là di chúc.
Trên tờ giấy viết tay, nét chữ của bà đã run rẩy, nhưng vẫn rõ ràng. Bà nói cuốn sổ tiết kiệm cho tôi, còn sổ đỏ căn nhà để cho vợ tôi. Tôi ngồi hàng giờ nhìn những giấy tờ ấy, không nói được câu nào. Cảm xúc lẫn lộn, vừa ngạc nhiên, vừa bàng hoàng, vừa đau xót, vừa hối hận. Những dòng chữ ấy, dường như đã lột trần mọi suy nghĩ, mọi định kiến của tôi về mẹ vợ trong suốt bao năm qua.
Mẹ vợ tôi, người phụ nữ chưa từng nói một lời dịu dàng với tôi, lúc nào cũng chê bai và cằn nhằn tôi, không ngờ lại để cho tôi gần 2 tỷ tiền tiết kiệm cả đời của bà. Hóa ra bà rất thương tôi, bà chỉ muốn tôi hoàn thiện bản thân hơn, chỉ muốn tôi cố gắng hơn. Đến khi bà mất rồi, tôi mới hiểu ra tất cả. Nước mắt tôi lại lăn dài, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự hối hận và nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
Tôi thấy ân hận vô cùng vì trước kia, dù mặt ngoài tôi vâng dạ nhưng trong lòng nhiều lần tôi rất bực bà, thậm chí còn có ý nghĩ mặc kệ mẹ vợ sống một mình. Tôi đã từng nghĩ bà là người khó tính, hà khắc, nhưng hóa ra tất cả chỉ là cách bà thể hiện tình yêu thương theo một cách đặc biệt, theo cách mà bà tin là tốt nhất cho tôi. Giờ đây, có muốn bù đắp cũng đã muộn rồi! Những suy nghĩ tiêu cực, những lời trách móc trong quá khứ bỗng chốc trở thành gánh nặng đè lên tâm hồn tôi.
Vợ tôi, với ánh mắt đỏ hoe, nắm chặt tay tôi. Cô ấy nói: "Mẹ em thương anh nhiều lắm. Mẹ luôn tin tưởng anh, luôn muốn anh được tốt hơn." Những lời nói của vợ như xoa dịu phần nào nỗi day dứt trong tôi, nhưng cũng khiến tôi càng thêm ân hận. Tôi nhận ra rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, khó tính của mẹ vợ là một tấm lòng ấm áp, một tình yêu thương sâu sắc dành cho con gái và cả con rể. Bà chỉ muốn chúng tôi có một cuộc sống tốt đẹp, ổn định hơn.
Sau tang lễ, cuộc sống của gia đình tôi vẫn tiếp diễn, nhưng mọi thứ đã khác. Tôi làm việc chăm chỉ hơn, không chỉ vì bản thân và gia đình nhỏ của mình, mà còn vì một lời hứa thầm lặng với mẹ vợ. Tôi dùng số tiền bà để lại để đầu tư vào một số dự án, một phần để phát triển sự nghiệp, một phần để thực hiện những ước mơ còn dang dở của mình. Tôi muốn chứng minh rằng tôi xứng đáng với niềm tin mà bà đã đặt vào tôi.
Tôi cũng dành nhiều thời gian hơn cho vợ và con gái. Tôi biết, vợ tôi cũng rất đau lòng vì sự ra đi của mẹ, và tôi muốn trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô ấy. Chúng tôi thường xuyên kể cho bé Huyền Anh nghe về bà ngoại, về những điều tốt đẹp bà đã làm, về tình yêu thương thầm lặng mà bà dành cho gia đình. Tôi muốn con bé hiểu rằng, tình yêu thương có nhiều cách thể hiện, và không phải lúc nào cũng cần những lời nói ngọt ngào.
Căn nhà của mẹ vợ được vợ tôi giữ lại, thỉnh thoảng chúng tôi lại ghé thăm, dọn dẹp, và hồi tưởng những kỷ niệm. Mỗi lần đứng trong căn nhà ấy, tôi lại cảm thấy hình bóng của bà đâu đó quanh quẩn. Tôi thầm nhủ với lòng mình rằng, tôi sẽ sống thật tốt, sẽ chăm sóc vợ con thật chu đáo, để mẹ vợ có thể an lòng nơi chín suối. Tôi tin rằng, bà vẫn đang dõi theo chúng tôi từ một nơi nào đó rất xa.
Thời gian trôi đi, những vết thương trong lòng tôi dần được chữa lành. Nỗi ân hận vẫn còn đó, nhưng nó không còn là gánh nặng nữa, mà đã trở thành động lực để tôi hoàn thiện bản thân. Tôi học được cách bao dung hơn, thấu hiểu hơn, và trân trọng những người xung quanh mình. Tôi nhận ra rằng, đôi khi, những người yêu thương chúng ta nhất lại thể hiện tình cảm theo cách khác biệt nhất. Và quan trọng là chúng ta phải cảm nhận được điều đó, trước khi quá muộn.
Cuộc sống của gia đình tôi giờ đây thật sự bình yên và hạnh phúc. Bé Huyền Anh ngày càng lớn khôn, học giỏi và ngoan ngoãn. Vợ tôi vẫn là một giáo viên tận tâm, và chúng tôi luôn đồng hành cùng nhau trong mọi thăng trầm của cuộc sống. Tôi biết ơn mẹ vợ, vì dù không còn ở bên cạnh, bà vẫn là một phần quan trọng trong cuộc đời tôi, một bài học quý giá về tình yêu thương và sự thấu hiểu.
Tôi muốn gửi lời nhắn tới những ai đang có mối quan hệ căng thẳng với người thân: đừng bao giờ chờ đợi đến khi quá muộn mới nhận ra giá trị của họ. Hãy mở lòng mình, thấu hiểu và yêu thương, ngay cả khi tình yêu thương đó được thể hiện theo một cách không giống như bạn mong đợi. Bởi vì, đôi khi, những người yêu thương bạn nhất lại chính là những người mà bạn đã từng hiểu lầm.