Cậu bé từng được anh nhân viên ATM tốt bụng giúp đỡ ngày nào. Giờ đây, khi anh ấy thất nghiệp, một lời mời từ người quen cũ đã xuất hiện, mang theo niềm bất ngờ và sự xúc động tột độ.
Anh Hoàng vươn vai, khớp xương kêu răng rắc. Đồng hồ điểm sáu giờ tối, và ánh nắng cuối cùng của ngày đang nhuộm vàng những tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố Đà Nẵng. Anh, với chiếc áo sơ mi đồng phục ngân hàng phẳng phiu và cà vạt thắt chỉnh tề, nhìn quanh quầy ATM vắng vẻ. Thường thì giờ này, khách hàng ra vào tấp nập, nhưng hôm nay lại khá im ắng, có lẽ do là giữa tuần.
Bỗng nhiên, một bóng dáng nhỏ bé lọt vào tầm mắt anh. Đó là một cậu bé, có lẽ khoảng tám, chín tuổi, đứng trước cây ATM. Cậu bé không giao dịch, chỉ đứng đó, đôi mắt đen láy mở to nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị. Gương mặt cậu bé gầy gò, đôi môi khô nẻ, và mái tóc bù xù bám đầy bụi. Chiếc áo phông bạc màu và quần short rách gối càng làm lộ rõ vẻ khắc khổ.
Anh Hoàng thấy lạ, tiến lại gần. "Chào cháu, cháu cần giúp gì không?" Anh cố gắng nói giọng thật nhẹ nhàng để không làm cậu bé hoảng sợ. Cậu bé giật mình, đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn anh, ánh lên vẻ bối rối xen lẫn chút sợ hãi. Cậu lùi lại một bước, dường như chuẩn bị bỏ chạy.
"Không… không ạ," cậu bé lí nhí, giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu. Anh Hoàng mỉm cười trấn an. "Cháu cứ bình tĩnh, chú là nhân viên ngân hàng ở đây. Cháu đang tìm ai à, hay cháu lạc đường?" Anh nhìn quanh, không thấy bóng dáng người lớn nào đi cùng cậu bé.
Cậu bé cúi gằm mặt, đôi tay nhỏ xíu siết chặt mép áo. "Cháu… cháu chỉ xem thôi ạ." Một khoảng im lặng kéo dài. Anh Hoàng cảm nhận được sự ngập ngừng, có lẽ là một nỗi sợ hãi nào đó ẩn sâu trong đôi mắt cậu bé. Anh thở dài nhẹ nhõm, lòng thầm nghĩ chắc cậu bé này tò mò về cây máy ATM nên đứng nhìn.
"Cháu xem ATM làm gì? Cháu có biết nó dùng để làm gì không?" Anh Hoàng hỏi, cố gắng bắt chuyện một cách tự nhiên nhất. Cậu bé khẽ lắc đầu, rồi lại gật đầu. "Cháu thấy mọi người hay bấm bấm vào đấy… rồi tiền ra ạ." Giọng cậu bé vẫn nhỏ, nhưng đã có vẻ tự nhiên hơn một chút.
Anh Hoàng bật cười. "Đúng rồi. Người lớn họ cho tiền vào đây, hoặc rút tiền ra để chi tiêu. Cháu có đói không? Chú thấy cháu đứng đây lâu rồi." Câu hỏi bất ngờ khiến cậu bé giật mình. Đôi mắt cậu chớp chớp, rồi ánh lên một tia sáng kỳ lạ, giống như một ngọn lửa nhỏ vừa được thổi bùng lên trong đêm tối.
Cậu bé không trả lời, nhưng bụng cậu lại reo lên một tiếng "ột ột" rõ ràng, phá tan sự im lặng. Gương mặt cậu bé đỏ bừng vì xấu hổ. Anh Hoàng hiểu ra. Lòng anh chợt se lại. Anh nhớ đến những bữa cơm ấm áp ở nhà mình, nhớ đến những đứa trẻ được bao bọc trong vòng tay cha mẹ. Còn cậu bé này, có lẽ đã lang thang cả ngày.
"Thôi được rồi, cháu đừng ngại. Bụng cháu đang biểu tình kìa." Anh Hoàng cố gắng làm dịu đi sự ngượng ngùng của cậu bé. "Hay là chú cháu mình đi ăn gì đó nhé? Ở gần đây có một quán bún chả ngon lắm." Anh nói, mắt nhìn về phía quán ăn nhỏ đối diện ngân hàng.
Cậu bé ngước lên, đôi mắt đen láy như chứa đựng cả một bầu trời đầy sao, nhưng lại lấp lánh sự nghi ngờ.
"Chú… chú mời cháu thật ạ?" Giọng cậu bé lạc đi, đầy vẻ không tin. Anh Hoàng gật đầu, nở một nụ cười thật tươi. "Thật chứ. Chú nói thật mà. Coi như chú mời cháu một bữa."
Cậu bé vẫn còn ngập ngừng, nhưng ánh mắt đã không còn vẻ sợ sệt như lúc đầu. Anh Hoàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu bé. "Đi thôi, cháu cứ đi cùng chú, chú sẽ không làm gì cháu đâu." Anh nói, giọng đầy tin tưởng. Cuối cùng, cậu bé cũng khẽ gật đầu, theo chân anh Hoàng ra khỏi ngân hàng.
Quán bún chả nhỏ nằm nép mình trong một con hẻm, nhưng lại đông khách. Mùi thơm của thịt nướng và bún tươi quyện vào nhau, đánh thức mọi giác quan. Anh Hoàng gọi hai suất bún chả đầy đặn và hai cốc trà đá. Cậu bé ngồi đối diện anh, đôi mắt không rời bát bún nghi ngút khói.
"Cháu tên gì?" Anh Hoàng hỏi khi cậu bé đã bắt đầu ăn một cách ngon lành. "Cháu tên Lâm ạ," cậu bé trả lời, miệng vẫn còn đầy bún. "Cháu sống ở đâu? Bố mẹ cháu đâu rồi?" Anh hỏi, giọng điệu từ tốn. Lâm ngừng ăn, đôi mắt nhìn xuống bát bún.
"Bố mẹ cháu… mất rồi ạ. Cháu ở với bà ngoại… nhưng bà cũng mới mất." Lâm nói, giọng nhỏ dần, như thể đang kể một câu chuyện đã cũ, đã ăn sâu vào tiềm thức. Anh Hoàng lặng người. Sự thật phũ phàng hơn anh nghĩ. Cậu bé này, một mình bơ vơ giữa thành phố rộng lớn.
"Vậy cháu ở với ai? Sao cháu lại lang thang một mình?" Anh Hoàng cảm thấy lồng ngực mình như có ai đó đang siết chặt. Lâm ngước lên, đôi mắt thoáng buồn. "Cháu không có ai ạ. Cháu sống nhờ vỉa hè… và nhặt ve chai kiếm sống." Cậu bé nói, giọng điệu bình thản đến lạ thường, như thể đó là một lẽ đương nhiên của cuộc đời.
Anh Hoàng không kìm được cảm xúc. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một đứa trẻ lại phải trải qua những khó khăn đến vậy. Anh nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh. "Thế cháu có đi học không?" Anh hỏi, trong lòng hy vọng tìm thấy một tia sáng nào đó cho cậu bé.
Lâm lắc đầu. "Cháu không đi học. Cháu chỉ nhìn các bạn đi học thôi." Cậu bé nói, đôi mắt nhìn xa xăm, như đang hình dung ra cảnh những đứa trẻ cùng trang lứa cắp sách đến trường, trong khi mình lại phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh. Anh Hoàng cảm thấy một nỗi xót xa dâng trào.
Sau bữa ăn, anh Hoàng đưa Lâm về lại ngân hàng. Anh lấy từ ví ra vài tờ tiền. "Cầm lấy, số tiền này tuy không nhiều, nhưng sẽ giúp cháu mua đồ ăn trong mấy ngày tới." Anh đặt số tiền vào tay Lâm. Cậu bé nhìn chằm chằm vào những tờ tiền, đôi mắt mở to.
"Cháu… cháu không dám nhận ạ." Lâm rụt tay lại. "Cầm lấy đi, Lâm. Coi như chú giúp cháu. Cháu cần phải ăn uống đầy đủ để có sức khỏe. Đừng lo, không ai biết đâu." Anh Hoàng nói, cố gắng thuyết phục cậu bé. Cuối cùng, Lâm cũng miễn cưỡng nhận lấy, đôi mắt rưng rưng.
"Cháu cảm ơn chú ạ. Cháu sẽ không bao giờ quên ơn chú đâu." Lâm nói, giọng nghẹn ngào. "Không có gì đâu, Lâm. Chú chỉ mong cháu sống tốt. Nếu có khó khăn gì, cháu cứ đến đây tìm chú." Anh Hoàng xoa đầu Lâm, trong lòng thầm mong cậu bé có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Lâm gật đầu, rồi quay lưng bỏ đi. Cậu bé đi khuất dần trong dòng người tấp nập. Anh Hoàng đứng đó, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé cho đến khi cậu bé hoàn toàn biến mất. Anh cảm thấy một nỗi buồn man mác, nhưng cũng xen lẫn một chút hy vọng. Hy vọng rằng số tiền nhỏ bé đó sẽ giúp Lâm vượt qua được những khó khăn trước mắt.
Nhiều năm trôi qua, cuộc sống của anh Hoàng vẫn diễn ra bình lặng. Anh vẫn là một nhân viên ngân hàng mẫn cán, làm việc chăm chỉ. Anh đã quên mất cậu bé Lâm, hay đúng hơn, những ký ức về Lâm đã chìm sâu vào một góc nhỏ trong tâm trí anh, chỉ thỉnh thoảng hiện về như một giấc mơ thoáng qua.
Một ngày nọ, công ty anh Hoàng thông báo tái cơ cấu. Hàng trăm nhân viên phải ra đi, trong đó có anh. Cú sốc này đến quá bất ngờ. Anh Hoàng cảm thấy cả thế giới như sụp đổ dưới chân mình. Anh đã cống hiến cả tuổi trẻ cho ngân hàng này, và giờ đây, anh lại trắng tay.
Những ngày sau đó, anh Hoàng chìm trong tuyệt vọng. Anh gửi hàng chục hồ sơ xin việc, nhưng đều không nhận được hồi âm. Tiền tiết kiệm cạn dần, gánh nặng gia đình đè nặng lên vai anh. Anh cảm thấy mình thật vô dụng, thất bại.
Một buổi chiều mưa tầm tã, anh Hoàng ngồi thu mình trong căn phòng trọ nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng mưa rơi lộp bộp như đang gõ vào trái tim anh, khiến nỗi buồn càng thêm sâu đậm. Bỗng nhiên, chuông điện thoại reo. Anh uể oải nhấc máy.
"Alo?" Anh nói, giọng khàn đặc. "Dạ, đây có phải số của anh Hoàng không ạ? Em là Lâm đây ạ." Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên, trầm ấm và trưởng thành. Anh Hoàng giật mình. Lâm? Cậu bé Lâm ngày nào sao?
"Lâm nào?" Anh Hoàng hỏi, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa bối rối. "Lâm đây ạ, cậu bé mà anh đã cho ăn bún chả và cho tiền ở cây ATM cách đây nhiều năm trước ạ." Lâm nói, giọng điệu đầy sự trân trọng.
Một dòng ký ức ùa về, rõ ràng như vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Anh Hoàng chết lặng. Anh không ngờ rằng cậu bé đó vẫn còn nhớ đến anh, và còn gọi điện cho anh sau ngần ấy năm. "À… à chú nhớ rồi. Cháu… cháu vẫn khỏe chứ?" Anh Hoàng nói, giọng run run.
"Dạ, em khỏe lắm ạ. Em đã tìm được việc làm tốt rồi, và cuộc sống của em đã ổn định. Em gọi điện cho anh là để cảm ơn anh một lần nữa, và em muốn mời anh một bữa cơm để trả ơn anh ngày xưa." Lâm nói, giọng điệu chân thành.
Anh Hoàng cảm thấy nghẹn ngào. Nước mắt anh chảy dài. Anh đã từng giúp đỡ Lâm mà không hề mong cầu sự báo đáp, và giờ đây, Lâm lại xuất hiện đúng lúc anh cần nhất. "Chú… chú cảm ơn cháu, nhưng cháu không cần phải làm vậy đâu." Anh nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
"Anh đừng nói vậy ạ. Anh đã giúp em khi em khó khăn nhất. Em sẽ không bao giờ quên ơn anh. Em muốn mời anh một bữa ăn, và em có một đề nghị muốn nói với anh." Lâm nói, giọng điệu kiên quyết. Anh Hoàng cuối cùng cũng đồng ý.
Hôm sau, anh Hoàng đến điểm hẹn. Đó là một nhà hàng sang trọng, với kiến trúc hiện đại và ánh đèn lung linh. Anh ngạc nhiên khi thấy Lâm đã ngồi đợi sẵn. Cậu bé ngày nào giờ đã là một chàng trai cao lớn, phong độ, mặc một bộ vest lịch lãm.
"Chào anh Hoàng ạ." Lâm đứng dậy, nở một nụ cười rạng rỡ. "Chào cháu, Lâm. Cháu đã lớn quá rồi. Chú suýt không nhận ra." Anh Hoàng nói, trong lòng dâng trào một cảm xúc khó tả.
Trong bữa ăn, Lâm kể cho anh Hoàng nghe về cuộc đời mình sau lần gặp gỡ đó. "Sau khi anh cho em tiền, em đã dùng số tiền đó để mua đồ ăn và một ít sách cũ để tự học. Em nhận ra rằng em không thể cứ lang thang mãi được. Em phải cố gắng. Em bắt đầu đi bán vé số, rồi làm thêm ở các quán ăn nhỏ. Em dành dụm tiền để đi học bổ túc."
"Em học rất giỏi, và sau đó em được nhận vào một trường nghề. Em vừa học vừa làm, và cuối cùng em cũng tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi. Em xin vào làm ở một công ty công nghệ, và giờ em đã là giám đốc dự án rồi ạ." Lâm nói, đôi mắt lấp lánh niềm tự hào.
Anh Hoàng lặng người nghe. Anh không thể tin được rằng cậu bé Lâm ngày nào lại có thể vươn lên từ bùn lầy để đạt được thành công như vậy. Anh cảm thấy vô cùng tự hào về Lâm.
"Vậy… đề nghị cháu muốn nói với chú là gì?" Anh Hoàng hỏi, giọng điệu đầy mong chờ. Lâm mỉm cười. "Anh Hoàng, công ty em đang có nhu cầu tuyển dụng vị trí quản lý kinh doanh. Em biết anh có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, và em tin anh sẽ là một ứng cử viên xuất sắc."
"Em muốn mời anh về làm việc cho công ty em. Lương và chế độ đãi ngộ sẽ rất tốt, và anh sẽ có cơ hội phát triển sự nghiệp của mình." Lâm nói, ánh mắt đầy sự tin tưởng. Anh Hoàng nghẹn ngào. Anh không thể tin được rằng một cơ hội tốt đẹp như vậy lại đến với anh vào lúc anh tuyệt vọng nhất.
"Thật sao, Lâm? Cháu… cháu không nói đùa chứ?" Anh Hoàng hỏi, giọng run run. Lâm lắc đầu. "Em nói thật mà, anh Hoàng. Em muốn trả ơn anh. Em muốn giúp anh vượt qua khó khăn này." Lâm nói, giọng điệu chân thành.
Anh Hoàng bật khóc. Nước mắt anh chảy dài, không thể kìm nén được cảm xúc. Anh ôm chầm lấy Lâm. "Cảm ơn cháu, Lâm. Cảm ơn cháu rất nhiều." Anh nói, giọng nghẹn ngào. Lâm vỗ nhẹ vào lưng anh Hoàng. "Không có gì đâu, anh Hoàng. Anh xứng đáng với điều đó."
Sau bữa ăn, anh Hoàng và Lâm đã trò chuyện rất lâu. Anh Hoàng cảm thấy một niềm hy vọng mới bùng cháy trong lòng. Anh biết rằng cuộc đời mình chưa kết thúc, và anh sẽ có cơ hội làm lại từ đầu.
Vài tuần sau, anh Hoàng bắt đầu công việc mới tại công ty của Lâm. Anh làm việc chăm chỉ, và với kinh nghiệm của mình, anh nhanh chóng chứng tỏ được năng lực. Lâm cũng luôn hỗ trợ anh, giúp anh hòa nhập với môi trường mới.
Cuộc sống của anh Hoàng dần ổn định trở lại. Anh không còn chìm trong tuyệt vọng nữa. Anh cảm thấy biết ơn Lâm vô cùng. Anh nhận ra rằng, dù cuộc đời có khó khăn đến mấy, chỉ cần có niềm tin và sự giúp đỡ của những người tốt bụng, chúng ta sẽ luôn tìm thấy ánh sáng ở cuối con đường.
Một buổi chiều đẹp trời, anh Hoàng đứng trước cây ATM quen thuộc. Anh nhìn vào bên trong, nơi anh đã từng gặp Lâm. Anh mỉm cười. Anh biết rằng, câu chuyện của anh và Lâm là một minh chứng cho tình người, cho sự tử tế. Một hành động nhỏ bé có thể thay đổi cả một cuộc đời.
Anh Hoàng hiểu rằng, cuộc sống là một vòng tròn nhân quả. Khi ta gieo những hạt giống tốt, ta sẽ gặt hái được những quả ngọt. Anh đã gieo hạt giống của lòng tốt, và giờ đây, anh đã nhận được những quả ngọt xứng đáng.
Anh Hoàng ngước nhìn bầu trời trong xanh, hít thở thật sâu. Anh cảm thấy lòng mình tràn đầy sự bình yên và hạnh phúc. Anh biết rằng, tương lai đang chờ đợi anh, và anh sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Câu chuyện của anh và Lâm, mãi mãi sẽ là một bài học quý giá về lòng nhân ái, về sự tử tế, và về sức mạnh của niềm tin. Anh sẽ không bao giờ quên những gì Lâm đã làm cho anh, và anh sẽ luôn cố gắng sống một cuộc đời có ích, để tiếp tục gieo những hạt giống tốt đẹp cho cuộc đời.