Đóng giả con nhà giàu để níu kéo bạn trai người phụ nữ nhận cái kết "đắng"
Nắng tháng Sáu chói chang rọi thẳng vào căn phòng trọ chật hẹp, khiến tôi cảm thấy bức bối hơn thường lệ. Chiếc gương cũ kỹ phản chiếu hình ảnh một cô gái với mái tóc rối bời, đôi mắt thâm quầng vì những đêm dài thức trắng. Tôi là Mai, một nhân viên văn phòng quèn với mức lương ba cọc ba đồng, chật vật giữa Sài Gòn hoa lệ. Hôm nay là ngày giỗ mẹ, nhưng tôi không có tiền về quê. Nỗi tủi thân cứ thế bủa vây, khiến tôi chìm trong một mớ cảm xúc hỗn độn.
Tiếng tin nhắn reo vang, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ miên man. Là Quân, bạn trai tôi. Anh hẹn gặp tôi ở một quán cà phê sang trọng. Tim tôi chợt đập nhanh hơn. Quân là mối tình đầu của tôi, một chàng trai tài giỏi, xuất thân từ gia đình khá giả. Chúng tôi đã yêu nhau ba năm, nhưng dạo gần đây, tôi cảm thấy anh ngày càng xa cách. Anh thường xuyên nhắc đến chuyện tương lai, về một cuộc sống đủ đầy mà tôi biết mình không thể mang lại cho anh.
Tôi mặc vội chiếc váy cũ kỹ nhất trong tủ, cố gắng che đi những vết sờn bạc màu. Bước vào quán cà phê sang trọng đó, tôi cảm thấy lạc lõng giữa những bộ cánh lộng lẫy và tiếng cười nói rộn ràng. Quân đã ngồi đợi sẵn ở một góc, trông anh hôm nay thật bảnh bao, nhưng ánh mắt anh lại có vẻ xa xăm. Tôi ngồi xuống đối diện anh, lòng nặng trĩu.
"Mai à, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi," Quân bắt đầu, giọng anh đều đều, không chút cảm xúc. "Anh nghĩ chúng ta nên dừng lại." Câu nói của anh như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi cảm thấy như bị bóp nghẹt, không thể thốt nên lời. Nước mắt bắt đầu trào ra, lăn dài trên gò má.
"Tại sao vậy anh?" Tôi cố gắng kìm nén tiếng nấc, giọng run rẩy. "Có phải vì em không giàu có, không môn đăng hộ đối với anh không?" Quân thở dài, né tránh ánh mắt tôi. "Không phải vậy, Mai. Anh biết em là người tốt, nhưng chúng ta... không hợp nhau. Gia đình anh muốn anh có một cuộc sống ổn định, một người vợ có thể hỗ trợ anh trong sự nghiệp."
Lời nói của anh như một cái tát trời giáng. Tôi biết anh nói đúng. Tôi không thể mang lại cho anh những gì anh muốn. Nỗi tủi thân, sự bất lực bỗng chốc biến thành sự uất hận. Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu tôi. "Không! Em có thể làm được!" Tôi đứng phắt dậy, đôi mắt đỏ hoe. "Anh chờ em, em sẽ chứng minh cho anh thấy em không thua kém bất cứ ai!"
Quân nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, pha lẫn chút thương hại. "Mai à, em đừng cố chấp nữa. Mọi chuyện đã kết thúc rồi." Anh đứng dậy, đặt vài tờ tiền lên bàn rồi quay lưng bỏ đi. Tôi đứng đó, trơ trọi giữa quán cà phê đông đúc, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Lòng tự trọng bị tổn thương, tôi thề rằng mình sẽ phải chứng minh cho anh thấy tôi không phải là người thua cuộc.
Suốt mấy ngày sau, tôi sống trong một mớ bòng bong cảm xúc. Nỗi đau, sự tức giận, và cả sự tuyệt vọng cứ thế bủa vây. Tôi không ăn, không ngủ, chỉ nghĩ cách làm sao để níu kéo Quân. Tôi muốn anh phải hối hận vì đã bỏ rơi tôi. Và rồi, một ý tưởng điên rồ khác lại nảy ra trong đầu tôi. Tôi sẽ đóng giả một cô gái nhà giàu.
Ý tưởng đó nhen nhóm trong đầu tôi như một ngọn lửa nhỏ, dần dần bùng lên thành một kế hoạch chi tiết, điên rồ nhưng đầy sức hấp dẫn. Tôi tin rằng, chỉ cần Quân thấy tôi giàu có, anh ta sẽ hối hận và quay lại với tôi. Tôi muốn anh ta phải thấy tôi không phải là kẻ thua cuộc, không phải là người chỉ biết sống trong nghèo khó và tủi thân.
Kế hoạch của tôi bắt đầu bằng việc… vay tiền. Tôi vay tiền từ những người bạn thân, vay tín dụng đen, thậm chí còn bán đi chiếc xe máy cũ kỹ của mình. Tổng cộng, tôi có trong tay một khoản tiền kha khá, đủ để sắm sửa vài món đồ hiệu, thuê một căn hộ chung cư cao cấp và thuê một chiếc xe sang để đi lại. Tôi tự nhủ, đây chỉ là một vở kịch, một màn trình diễn để níu kéo tình yêu của mình. Khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ trả lại hết mọi thứ.
Tôi thay đổi hoàn toàn phong cách của mình. Tôi cắt tóc, nhuộm màu thời thượng. Tôi mua những bộ quần áo hàng hiệu, những chiếc túi xách đắt tiền. Tôi đi spa, làm nail, chăm sóc bản thân để trông thật sang chảnh và quý phái. Tôi tập nói chuyện bằng giọng điệu tự tin, phóng khoáng, như những cô tiểu thư con nhà giàu thực thụ. Mỗi ngày, tôi dành hàng giờ để nghiên cứu về các thương hiệu thời trang, về những địa điểm ăn chơi sang trọng mà giới thượng lưu thường lui tới. Tôi muốn mình phải nhập vai một cách hoàn hảo nhất.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, tôi bắt đầu "ra mắt" diện mạo mới của mình. Tôi đăng những bức ảnh sang chảnh lên mạng xã hội, khoe khoang về những chuyến đi du lịch đắt đỏ (thực chất là những bức ảnh tôi chụp ở các khu resort sang trọng mà tôi chỉ thuê phòng theo giờ để chụp ảnh), về những bữa ăn thịnh soạn (thực chất là những món ăn tôi tự nấu rồi trang trí thật đẹp). Tôi cũng cố tình xuất hiện ở những nơi mà tôi biết Quân thường lui tới, như các quán cà phê sang trọng, các trung tâm thương mại lớn.
Quả nhiên, không lâu sau, Quân đã nhìn thấy những thay đổi của tôi. Anh ta bắt đầu nhắn tin hỏi han, rồi gọi điện hẹn gặp. Tôi giả vờ bận rộn, khó gặp, khiến anh ta càng thêm tò mò và khao khát. Cuối cùng, tôi cũng đồng ý gặp anh ta ở một nhà hàng sang trọng bậc nhất Sài Gòn.
Tôi xuất hiện trong bộ váy hàng hiệu lấp lánh, trang điểm kỹ càng, và đeo chiếc đồng hồ đắt tiền (mà tôi đã thuê). Quân nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, pha lẫn sự ngưỡng mộ.
"Mai à... em... em thay đổi nhiều quá!" Quân nói, giọng anh ta đầy vẻ ngạc nhiên.
Tôi cười khẩy. "Anh ngạc nhiên lắm sao? Anh nghĩ em sẽ mãi mãi là cô gái nghèo khó, cam chịu đó sao?"
Quân im lặng. Anh ta không nói gì, nhưng tôi có thể thấy ánh mắt anh ta đã thay đổi. Anh ta không còn nhìn tôi với ánh mắt thương hại nữa, mà thay vào đó là sự khao khát, sự hối hận.
Trong suốt buổi tối hôm đó, tôi kể cho Quân nghe về cuộc sống "giàu có" của mình. Tôi nói về những chuyến du lịch châu Âu, về những bữa tiệc xa hoa, về những dự án kinh doanh lớn mà tôi đang đầu tư. Tôi cố gắng nói một cách tự nhiên nhất có thể, như thể đó là cuộc sống thực của tôi. Quân lắng nghe tôi nói, ánh mắt anh ta lấp lánh. Anh ta liên tục hỏi han, bày tỏ sự ngưỡng mộ. Tôi thấy mình như đang bay trên mây. Kế hoạch của tôi đang thành công mỹ mãn.
Sau buổi gặp gỡ đó, Quân bắt đầu theo đuổi tôi một cách nhiệt tình. Anh ta nhắn tin mỗi ngày, gọi điện thường xuyên. Anh ta tặng tôi những món quà đắt tiền, đưa tôi đi ăn ở những nhà hàng sang trọng. Anh ta nói rằng anh ta hối hận vì đã bỏ rơi tôi, rằng anh ta vẫn còn yêu tôi rất nhiều, và muốn quay lại với tôi.
Tôi giả vờ kiêu căng, làm giá. Tôi muốn anh ta phải nếm trải cảm giác bị từ chối, bị bỏ rơi. Tôi muốn anh ta phải quỳ gối cầu xin tôi quay lại.
Cuối cùng, tôi cũng đồng ý quay lại với Quân. Tôi nghĩ rằng mình đã chiến thắng. Tôi đã chứng minh cho anh ta thấy tôi không phải là người thua cuộc. Tôi đã khiến anh ta phải hối hận vì đã bỏ rơi tôi.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như mơ. Màn kịch của tôi không thể kéo dài mãi mãi. Những khoản nợ ngày càng chồng chất. Tôi phải bán đi chiếc xe máy, bán đi những món đồ hiệu để trả nợ. Tôi không thể tiếp tục thuê căn hộ chung cư cao cấp nữa. Cuộc sống giả tạo của tôi dần dần sụp đổ.
Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống hai mặt này. Tôi mệt mỏi với việc phải giả vờ giàu có, giả vờ hạnh phúc. Tôi mệt mỏi với việc phải nói dối Quân. Tôi cảm thấy mình như đang sống trong một cái lồng, bị giam cầm bởi chính những lời nói dối của mình.
Một hôm, Quân đưa tôi đến nhà anh ta để ra mắt gia đình. Tôi lo lắng vô cùng. Tôi biết, tôi không thể che giấu sự thật mãi mãi.
Khi bước vào căn biệt thự sang trọng của Quân, tôi cảm thấy mình như một kẻ giả mạo. Mẹ Quân nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Bà là một người phụ nữ quyền lực, sắc sảo. Tôi biết, bà sẽ dễ dàng nhận ra sự giả dối của tôi.
Trong bữa ăn, mẹ Quân liên tục hỏi tôi về gia đình, về công việc, về những mối quan hệ của tôi. Tôi cố gắng trả lời một cách tự tin nhất có thể, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự nghi ngờ trong ánh mắt của bà.
Sau bữa ăn, mẹ Quân gọi tôi lại nói chuyện riêng.
"Cô Mai này," bà nói, giọng bà đều đều, nhưng ánh mắt bà lại sắc lạnh. "Tôi nghe thằng Quân nói cô là con nhà giàu, gia đình có gia thế. Nhưng tôi thấy cô có vẻ... không được tự nhiên cho lắm."
Tim tôi đập mạnh. Tôi biết, bà đã nhận ra điều gì đó.
"Dạ... con..." Tôi lắp bắp, không biết phải nói gì.
"Cô không cần phải giấu tôi. Tôi đã cho người điều tra về cô rồi." Mẹ Quân nói, ánh mắt bà nhìn tôi đầy vẻ khinh miệt. "Cô không phải là con nhà giàu. Cô chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, sống trong căn phòng trọ chật hẹp. Cô đã vay tiền để đóng giả con nhà giàu để lừa dối thằng Quân."
Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi đứng sững sờ, không thể nói nên lời. Nước mắt tôi chảy dài trên gò má. Tôi cảm thấy xấu hổ, nhục nhã vô cùng.
"Mẹ... mẹ đừng nói như vậy. Con... con không có ý lừa dối anh ấy. Con... con chỉ muốn anh ấy quay lại với con." Tôi nói, giọng tôi nghẹn ngào.
"Đồ dối trá!" Mẹ Quân nói, giọng bà đầy vẻ khinh bỉ. "Cô nghĩ cô có thể lừa dối chúng tôi dễ dàng như vậy sao? Cô tưởng cô có thể bước chân vào gia đình này bằng sự lừa dối sao?"
Quân bước vào phòng. Anh ta nhìn tôi, rồi nhìn mẹ anh ta. Gương mặt anh ta lộ rõ vẻ thất vọng và giận dữ.
"Mai à, em... em đã lừa dối anh sao?" Quân hỏi, giọng anh ta run run.
Tôi không nói gì. Tôi chỉ cúi gằm mặt xuống, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
"Anh không ngờ em lại là người như vậy." Quân nói, giọng anh ta đầy vẻ thất vọng. "Anh đã tin em, đã cho em cơ hội. Nhưng em lại lừa dối anh."
Tôi cảm thấy lồng ngực mình nghẹt thở. Tôi biết, mình đã sai. Tôi đã quá ngu ngốc, quá cố chấp. Tôi đã dùng sự lừa dối để níu kéo một thứ tình cảm không thuộc về mình. Và giờ đây, tôi phải trả giá.
Quân và mẹ anh ta quay lưng bỏ đi, bỏ lại tôi một mình trong căn phòng khách sang trọng, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng. Tôi ngồi sụp xuống ghế, khóc nức nở. Nỗi đau, sự hối hận, và cả sự nhục nhã cứ thế bủa vây tôi.
Tôi đã nhận một cái kết đắng. Tôi đã đánh mất tình yêu của Quân, đánh mất lòng tin của anh ta. Và quan trọng hơn, tôi đã đánh mất chính mình. Tôi đã biến mình thành một kẻ dối trá, một kẻ sống trong sự giả tạo.
Tôi quyết định sẽ thay đổi. Tôi sẽ đối mặt với sự thật, đối mặt với những khó khăn của cuộc sống. Tôi sẽ không còn sống trong sự giả dối nữa. Tôi sẽ làm lại từ đầu, bằng chính sức lực của mình.
Tôi trả lại những món đồ hiệu đã thuê, bán đi những thứ còn lại để trả nợ. Tôi quay trở lại với công việc văn phòng quèn của mình, sống trong căn phòng trọ chật hẹp. Tôi không còn liên lạc với Quân nữa. Tôi biết, mọi chuyện đã kết thúc thật rồi.
Cuộc sống của tôi vẫn còn nhiều khó khăn. Nhưng tôi không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa. Tôi đã học được một bài học đắt giá. Hạnh phúc không thể được xây dựng trên sự giả dối. Tình yêu không thể được níu kéo bằng những màn kịch. Điều quan trọng nhất là sự chân thành, sự tự tin vào bản thân.
Tôi vẫn làm việc chăm chỉ, tiết kiệm từng đồng. Tôi tin rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, bằng chính sức lực của mình. Và tôi cũng tin rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm được một người đàn ông yêu tôi vì chính con người tôi, chứ không phải vì những gì tôi giả tạo.
Tôi đã trải qua một bài học đắt giá, nhưng đó là một bài học cần thiết. Nó đã giúp tôi trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Và giờ đây, tôi đã sẵn sàng để đối mặt với tương lai, với một trái tim chân thành và một tâm hồn đã được gột rửa.