Bị cuốn vào vòng xoáy của lòng tham và những lời đường mật từ vợ, anh ta đã nhẫn tâm đẩy người cha ruột ra khỏi nhà. Nhưng rồi, khi mất trắng tất cả, anh mới vỡ òa trong hối hận.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã gần mười năm kể từ cái ngày định mệnh ấy. Dũng ngồi co ro trong góc quán cà phê tồi tàn, tay run run bưng chén trà nguội ngắt. Tiếng nhạc sập sình, ồn ào nhưng không thể lấn át tiếng vọng từ quá khứ đang gặm nhấm tâm can anh từng chút một. Mùi cà phê rang cháy khét lẹt, gợi nhớ mùi tro tàn từ căn bếp năm xưa, căn bếp nơi cha anh từng ngồi, ánh mắt hiền từ nhìn anh ăn bữa cơm đạm bạc.
Ngày đó, Dũng là niềm tự hào của cha. Ông Phùng, một người đàn ông cả đời lam lũ, một mình nuôi con khôn lớn. Ông chắt chiu từng đồng, dành dụm từng chút để Dũng được ăn học đến nơi đến chốn. Tình thương của cha bao la như trời biển, nhưng Dũng, khi lớn lên, lại dần quên đi những hy sinh thầm lặng ấy. Anh cuốn vào vòng xoáy của đồng tiền, của những tham vọng vật chất và đặc biệt là sự chi phối của người vợ trẻ đẹp, sắc sảo – Mai.
Mai là một người phụ nữ thông minh, nhanh nhẹn, nhưng lại ôm trong mình một tham vọng quá lớn. Cô luôn mơ về một cuộc sống xa hoa, danh vọng. Khi Dũng làm ăn phát đạt, tiền bạc bắt đầu rủng rỉnh, Mai càng bộc lộ rõ bản chất đó. Cô ta luôn miệng thủ thỉ vào tai Dũng, vẽ ra viễn cảnh về những ngôi nhà lộng lẫy, những chuyến du lịch sang trọng, và sự "vướng víu" của ông Phùng trong cuộc sống thượng lưu mà cô ta khao khát.
"Anh xem, cha già rồi, ở đây làm gì cho vướng chân vướng tay. Nhà mình có rộng đến mấy thì cũng chật chội khi có người già bệnh tật chứ," Mai nũng nịu, giọng nói ngọt như đường rót vào tai Dũng. "Mình có thể thuê người chăm sóc ông ở viện dưỡng lão, hoặc kiếm cho ông một căn nhà nhỏ ở quê, không phải tốt hơn sao? Mình có không gian riêng tư, thoải mái hơn. Anh nghĩ xem, mấy bữa nữa bạn bè đối tác đến chơi, thấy ông cứ ngồi lủi thủi một góc, không tiện chút nào."
Những lời lẽ đó như những nhát dao cứa vào lương tâm Dũng, nhưng anh lại không đủ mạnh mẽ để gạt bỏ. Anh tự trấn an mình rằng Mai chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho cả gia đình, rằng cha sẽ có cuộc sống thoải mái hơn ở một nơi yên tĩnh. Nỗi sợ mất đi Mai, mất đi cuộc sống sung túc hiện tại đã che mờ lý trí và tình cảm của anh dành cho cha. Dũng biết đó là sự hèn nhát, nhưng anh không thể vượt qua được.
Một buổi chiều mưa tầm tã, Dũng về nhà với gương mặt nặng trĩu. Ông Phùng đang ngồi tựa lưng vào ghế mây, đôi mắt mờ đục nhìn ra sân. Căn nhà bỗng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Dũng hắng giọng, cố nén đi sự khó xử trong lòng. "Cha à, con có chuyện muốn nói với cha," anh thì thầm, giọng lạc đi.
Ông Phùng quay lại, ánh mắt nhân từ nhìn Dũng, như thể đã đoán trước được điều gì đó chẳng lành. "Con muốn nói gì, cứ nói đi," ông nhẹ nhàng đáp, nụ cười hiền hậu vẫn nở trên môi, dù ông cảm nhận được sự bất an trong lòng con trai.
Dũng cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt của cha. "Con… con nghĩ… cha nên về quê ở một thời gian. Vợ chồng con… chúng con cần không gian riêng. Với lại, ở quê không khí trong lành, cha sẽ khỏe hơn." Anh nói lí nhí, mỗi câu mỗi chữ như kim đâm vào tim. Anh không dám nhìn vào sự thất vọng đang trỗi dậy trong ánh mắt cha.
Ông Phùng im lặng một lúc lâu, không gian như ngừng lại. Dũng cảm nhận được sự nặng nề của từng giây phút trôi qua. Cuối cùng, ông khẽ thở dài, nụ cười trên môi vụt tắt. "Con nói thật lòng sao, Dũng?" Giọng ông Phùng run run, khẽ khàng nhưng lại vang vọng trong tai Dũng như tiếng sét.
Dũng vội vã viện cớ: "Cha à, con làm vậy là vì muốn tốt cho cha. Ở đây ồn ào, cha lại hay đau ốm. Về quê có hàng xóm láng giềng, có không khí trong lành, cha sẽ sống thọ hơn." Anh cố gắng tìm kiếm bất kỳ lý lẽ nào để bào chữa cho hành động của mình, để lương tâm bớt cắn rứt.
Ông Phùng nhìn Dũng thật lâu, ánh mắt đong đầy nỗi buồn không nói nên lời. "Cha hiểu rồi," ông nói khẽ, giọng đầy chua chát. "Thôi được, nếu con đã quyết định như vậy, cha sẽ đi." Ông đứng dậy, lưng hơi còng, bước chân nặng nề như thể đang mang gánh nặng của cả thế giới trên vai. Dũng đứng chết lặng, không nói thêm được lời nào, chỉ nhìn bóng cha từ từ khuất dạng. Anh cảm thấy một khoảng trống mênh mông bỗng nhiên xuất hiện trong trái tim mình.
Mai, đứng trong bếp nghe lỏm được toàn bộ câu chuyện, liền bước ra, khoác tay Dũng, nở nụ cười mãn nguyện. "Anh xem, vậy không phải tốt hơn sao? Giờ thì chúng ta có thể thoải mái mà không lo lắng gì nữa rồi." Cô ta dường như không hề cảm thấy chút tội lỗi nào, chỉ thấy nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Dũng nhìn Mai, trong lòng chợt dâng lên một nỗi ghê tởm khó tả, nhưng anh lại không dám thể hiện ra.
Sau khi ông Phùng rời đi, cuộc sống của Dũng và Mai tưởng chừng như viên mãn. Họ mua thêm nhà, sắm sửa xe sang, đi du lịch khắp nơi. Mai thường xuyên tổ chức những bữa tiệc xa hoa, mời bạn bè, đối tác đến chơi. Dũng cố gắng vui vẻ, hòa mình vào những cuộc vui đó, nhưng sâu thẳm bên trong, một nỗi trống rỗng và hối hận cứ lớn dần. Mỗi khi nhìn thấy một ông già cô độc, mỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Dũng lại giật mình, mong đó là cha anh, nhưng rồi lại thất vọng.
Công việc làm ăn của Dũng ban đầu thuận lợi, nhưng rồi thị trường bắt đầu biến động. Anh đầu tư vào những dự án lớn, nhưng lại thiếu sự tính toán kỹ lưỡng và thận trọng. Những lời khuyên của ông Phùng năm xưa về sự cẩn trọng, về việc "an cư lạc nghiệp" bỗng hiện về trong tâm trí Dũng, nhưng đã quá muộn. Mai, với tham vọng mù quáng, lại không ngừng thúc giục anh mạo hiểm hơn nữa.
"Anh đừng có nhát gan như thế! Cơ hội lớn thì phải nắm bắt. Anh thấy đấy, bao nhiêu người giàu lên nhờ đầu tư mạo hiểm mà," Mai nói, ánh mắt đầy vẻ giục giã. "Cứ sợ sệt thì làm sao mà khá được? Anh cứ mạnh dạn lên, em tin anh sẽ làm được." Những lời nói đó, từng là động lực, giờ đây lại trở thành những lưỡi dao sắc bén đâm vào anh.
Và rồi, điều gì đến cũng phải đến. Một cú sập lớn trên thị trường chứng khoán khiến Dũng mất trắng. Hàng loạt dự án thất bại, đối tác quay lưng, tiền bạc đội nón ra đi. Từ một doanh nhân thành đạt, Dũng trở thành kẻ trắng tay, ôm trong mình khoản nợ khổng lồ. Cú sốc tài chính không chỉ ảnh hưởng đến sự nghiệp mà còn làm lộ rõ bản chất thật của Mai.
Khi Dũng chìm trong khó khăn, Mai không những không động viên, an ủi mà còn trở nên lạnh nhạt, cay nghiệt. Cô ta không thể chấp nhận được việc phải sống trong cảnh nghèo khó. Những bữa cãi vã triền miên diễn ra, những lời trách móc, đổ lỗi cứ thế tuôn ra từ miệng Mai.
"Anh xem anh làm gì mà ra nông nỗi này? Tôi đã nói rồi, anh tham lam thì phải trả giá! Giờ thì sao? Nhà cửa, xe cộ, tất cả đều mất hết! Anh làm tôi mất mặt với bạn bè, với mọi người!" Mai gào lên, gương mặt biến dạng vì giận dữ và thất vọng. Dũng chỉ biết im lặng, cúi gằm mặt, không dám phản bác. Anh nhận ra, tình yêu mà Mai dành cho anh chỉ là thứ vật chất phù phiếm.
Đêm đó, sau một trận cãi vã nảy lửa, Mai bỏ đi. Cô ta mang theo toàn bộ những gì còn lại, chỉ để lại cho Dũng một bức thư ly hôn lạnh lùng. "Tôi không thể sống với một kẻ thất bại như anh. Chúc anh may mắn," cô ta viết vỏn vẹn như thế. Dũng sụp đổ hoàn toàn. Anh ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhìn căn phòng trống rỗng, không còn một bóng người, không còn một tiếng động. Nước mắt anh chảy dài, mặn chát.
Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh cha anh hiện về rõ nét hơn bao giờ hết. Ông Phùng, với đôi mắt hiền từ, nụ cười bao dung. Ông đã dành cả đời để yêu thương, che chở cho anh, nhưng anh lại nhẫn tâm đẩy ông ra đi. Dũng nhớ lại những bữa cơm đạm bạc cha nấu, những lời răn dạy ân cần, những đêm cha thức trắng chăm sóc anh khi anh ốm. Tất cả những kỷ niệm ấy, giờ đây trở thành mũi kim đâm vào tim anh, đau đớn khôn tả.
"Cha ơi… cha ơi… con sai rồi!" Dũng nức nở, vùi mặt vào hai bàn tay. Tiếng khóc của anh vang vọng trong căn nhà trống trải, lạnh lẽo, như một lời sám hối muộn màng. Anh ước gì thời gian có thể quay trở lại, để anh có thể ôm cha vào lòng, nói lời xin lỗi, để anh không bao giờ nghe theo những lời xúi giục của Mai.
Không còn gì để mất, Dũng quyết định trở về quê. Anh đi bộ một quãng đường dài, xuyên qua những cánh đồng lúa chín vàng, lòng nặng trĩu. Càng gần đến ngôi nhà cũ, tim anh càng đập mạnh. Anh sợ hãi, không biết cha có còn sống không, không biết cha có tha thứ cho anh không.
Khi Dũng đến đầu làng, anh nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang ngồi bên hiên nhà. Mái tóc đã bạc trắng hơn, lưng còng hơn, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ hiền từ và sự chịu đựng. Đó là cha anh. Nước mắt Dũng trào ra, anh chạy như bay đến bên cha, không thể nói nên lời.
"Cha… cha ơi… con về rồi…" Dũng quỳ sụp xuống, ôm lấy chân cha, nức nở. Ông Phùng giật mình, đôi mắt mờ đục nheo lại. Khi nhận ra đó là Dũng, ông im lặng một lúc, rồi khẽ đặt tay lên vai con trai.
"Con về rồi đấy à, Dũng," ông Phùng nói khẽ, giọng đầy xót xa. "Cha biết con sẽ về mà. Dù thế nào đi nữa, con vẫn là con của cha." Những lời nói ấy như dòng nước mát lành xoa dịu vết thương lòng của Dũng. Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt bao dung của cha, cảm thấy nỗi ân hận tột cùng đang nhấn chìm anh.
Dũng kể cho cha nghe tất cả mọi chuyện, từ sự tham lam của bản thân, những lời xúi giục của Mai, cho đến sự sụp đổ của sự nghiệp và cuộc hôn nhân. Anh không giấu giếm bất cứ điều gì, vì anh biết cha sẽ hiểu. Ông Phùng chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ vuốt tóc con trai, như thể đang an ủi một đứa trẻ.
"Cha không giận con đâu, Dũng," ông Phùng nói khi Dũng kể xong. "Cuộc đời là thế, ai cũng có lúc vấp ngã. Quan trọng là con biết đứng dậy, biết nhận ra lỗi lầm của mình. Về đây đi, con. Căn nhà này, dù có đơn sơ, nhưng luôn là mái ấm của con."
Những lời nói của cha như gột rửa hết mọi tủi nhục, mọi nỗi đau trong lòng Dũng. Anh ôm cha thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ thân thể gầy gò của ông. Anh biết, cha đã tha thứ cho anh. Anh biết, anh vẫn còn có một nơi để trở về, một người để yêu thương và được yêu thương vô điều kiện.
Từ đó, Dũng ở lại với cha. Anh bắt đầu lại từ đầu, làm những công việc chân tay vất vả ở quê. Anh không còn tham vọng vật chất nữa, chỉ mong sao cha được sống những ngày tháng cuối đời an yên, hạnh phúc. Anh dành mọi thời gian rảnh rỗi để chăm sóc cha, trò chuyện với cha, bù đắp lại những tháng ngày đã mất.
Ông Phùng, nhờ có Dũng ở bên, cũng khỏe mạnh hơn, vui vẻ hơn. Hai cha con thường ngồi bên hiên nhà, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống trên cánh đồng lúa. Dũng nhận ra, hạnh phúc không phải là tiền bạc, danh vọng, mà là sự bình yên trong tâm hồn, là tình yêu thương gia đình. Anh đã mất tất cả, nhưng lại tìm thấy điều quý giá nhất: sự tha thứ, tình yêu thương và bình yên trong chính tâm hồn mình. Anh biết, con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng có cha bên cạnh, anh tin mình sẽ vượt qua tất cả. Và quan trọng hơn cả, anh đã học được một bài học xương máu về lòng hiếu thảo, về giá trị đích thực của cuộc sống. Anh sẽ sống trọn vẹn từng ngày, để không bao giờ phải hối hận thêm một lần nào nữa.